“Rất xin lỗi em, anh…”
Trong thang máy dành riêng lên phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Lãnh Hoài Cẩn có chút ngượng ngùng nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Vị Ương, muốn xin lỗi cô
về chuyện hoa hồng.
Nhưng khi lời nói đến bên môi, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của cô, anh lại không nói được lời nào.
“Tối qua A Quân và Y Y ở cùng với anh thế nào rồi?”
Mặc dù Thẩm Vị Ương tức giận, nhưng cô cũng biết mục đích mình trở lại lần này.
Nếu Thẩm Quân và Thẩm Y Y đã thừa nhận Lãnh Hoài Cẩn rồi, cô cũng cần phải biết thái độ của Lãnh Hoài Cẩn đối với hai đứa nhỏ này.
Khi cô hỏi như vậy, Lãnh Hoài Cẩn càng thêm ngại ngùng: “Dù sao tối qua cũng ở lại, bọn nhỏ không khóc, đến buổi sáng anh đã đến công ty trước rồi.”
Anh không muốn Thẩm Vị Ương biết bọn trẻ rất ghét anh, thậm chí buổi sáng sau khi ngủ dậy anh còn đến xem bọn nhỏ, nhưng vừa mở cửa phòng Thẩm Y Y ra, quả bóng chứa đầy nước trên đầu anh đã nổ, nước bắn tung tóe lên đầu anh, khiến anh trông rất nhếch nhác.
Nếu Thẩm Quân đối xử với anh như vậy, anh nhất định sẽ dạy cho cậu một bài học.
Nhưng Y Y là cô bé, nhìn đôi mắt rất giống Thẩm Vị Ương của cô bé, trong lòng anh mềm nhũn, dù tức giận đến đâu cũng có thể nhẫn nhịn.
Bị bắt nạt bởi những trò đùa lặp đi lặp lại của con gái mình, một điều đáng xấu hổ như vậy, anh sẽ không nói cho Thẩm Vị Ương biết.
Vậy nên bây giờ nhắc tới, vì để che giấu quẫn bách, giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, như thể không quan tâm đến hai đứa nhỏ.
Thấy vậy, Thẩm Vị Ương có chút khó chịu, anh đưa hai đứa nhỏ về, chỉ bởi vì tính gia trưởng của anh, cảm thấy bọn nhỏ là con của mình nên phải về nhà mình.
Về phần sau khi trở về sẽ như thế nào, làm sao mới có đủ tư cách để trở thành một người bố, những thứ này đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Quả nhiên, một người đàn ông nếu không yêu người mẹ thì khó có thể yêu thương một đứa trẻ cô ấy sinh ra.
Anh đối xử thờ ơ với con của cô như vậy, nhưng lại cưng chiều con của Hà Sở, điều đó cho thấy anh thực sự rất thích Hà Sở.
Nghĩ đến những lời thanh minh và tuyên bố giả đối của anh, Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn nôn trong người.
“Nếu anh không nuôi được hai đứa nhỏ thì trả lại cho tôi.”
Đinh một tiếng, thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Lãnh Hoài Cẩn lập tức đuổi theo, bất chấp khó khăn đưa ra gợi ý cho cô: “Anh không thể chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, vậy tại sao em không chuyển đến nhà họ Lãnh và chăm sóc bọn nhỏ với anh? Vị Ương, anh vẫn luôn…”
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, cậu chủ cậu đừng chạy, tôi thật sự đuổi không kịp xe ô tô mini của cậu đâu.”
Giọng nói lo lắng của Diệp Nam truyền đến, cắt ngang Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn khó chịu, cau mày lại, anh nhìn thấy một cậu bé đeo kính râm đang ngồi trên chiếc xe thể thao mini, trêu chọc thư ký của anh, lái xe vòng quanh công ty anh như đi dạo phố.
“Thằng nhóc này là ai vậy?”
Lãnh Hoài Cẩn mang vẻ mặt u ám hỏi Diệp Nam.
Mà khi Thẩm Vị Ương nhìn thấy Thẩm Tử Niệm, sắc mặt của cô lập tức thay đổi.
Tại sao Tử Niệm lại ở Tập đoàn tài chính Lãnh Thị
Diệp Nam lo lắng nhìn Lãnh Hoài Cẩn, trả lời: “Cậu ấy là ngôi sao nhí đang hót nhất hiện nay, tên Niệm Niệm, lần này không phải trò chơi đua xe Red Dead Redemption chính thức hợp tác với Tiêu Lão Can rồi sao? Cậu ấy là người phát ngôn được chỉ định bên phía Tiêu Lão Can.”
Người phát ngôn do Tiêu Lão Can chỉ định?
Nhìn đứa bé vẫn chưa mọc hết răng này, Lãnh Hoài Cẩn hung ác cau mày, còn chưa kịp bày tỏ ý kiến thì xe của Thẩm Tử Niệm đã lao thẳng về phía anh, mặc dù anh
phản ứng nhanh, quần của anh vẫn bị trầy xước trông rất nhếch nhác, anh cảm thấy đau rát ở chân.
Anh tức giận đến mức lập tức nhấc Thẩm Tử Niệm ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào cậu bé: “Thằng nhóc này, có bằng lái xe chưa mà đòi lái xe?”
Anh dùng tay còn lại tháo chiếc kính râm trên sống mũi của cậu nhóc xuống, một đôi mắt đào hoa sáng ngời, rất xinh đẹp hiện ra trước mắt anh.
Quả thực thằng nhóc này rất đẹp trai, nhưng anh sẽ không bao giờ tha cho chỉ vì tên nhóc này dễ thương.
“Mày cố tình đâm tạo đó hả?”
Thẩm Tử Niệm bị anh xách cổ sau áo lên nên cảm thấy rất khó chịu, cổ sắp bị anh bóp nghẹt đến mức không thở được.
Thẩm Vị Ương lập tức cứu cậu bé ra khỏi nanh vuốt của Lãnh Hoài Cẩn, sau đó ôm vào lòng, giơ tay giáng cho Lãnh Hoài Cẩn một cái tát.
“Tên khốn! Anh biết làm vậy đứa bé khó chịu như thế nào không? Anh muốn bóp chết nó à?!”
Nhìn thấy con trai mình bị hành hạ như vậy, cô ước mình có thể giết chết người đàn ông này.
Lãnh Hoài Cẩn kịp thời nắm lấy cổ tay của cô, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Em dám đánh anh chỉ vì thằng nhóc này ư? Em có quan hệ gì với thằng nhóc
này?”
Giọng điệu của anh như đang chất vấn cô ngoại tình khiến cô nghe xong rất khó chịu, cô hất tay anh ra, ngồi xổm trên mặt đất, lại cầm máy tính bảng lên, sau đó dẫn
Thẩm Tử Niêm rời đi.
Nhưng Thẩm Tử Niệm vẫn không thể quên chiếc xe của mình, chỉ vào chiếc xe của mình, nói với Thẩm Vị Ương: “Chị ơi, để em lái xe đưa chị đi.”
Chi, chi u?
Tên nhóc này giỏi lừa người thật.
Hai đứa con của Thẩm Vị Ương hình như cũng trạc tuổi cậu bé, bây giờ cậu bé lại gọi là chị Thẩm Vị Ương.
Lãnh Hoài Cẩn không biết là đang lừa người hay chỉ nói suông.
Thực ra lúc mà nghe con trai mình gọi mình là chị, Thẩm Vị Ương cũng có chút xấu hổ.
Nhưng những gì tiếp theo mới đau lòng.
Đó là vì cô sợ sau khi Thẩm Tử Niệm nổi tiếng sẽ bị Lãnh Hoài Cẩn phát hiện ra đó là con anh, vậy nên cô đã dặn dò với Thẩm Tử Niệm từ lâu, sau này ở trước mặt mọi người, nếu nhìn thấy cô thì đừng gọi là mommy.
bé.
Cô cũng tìm người giả mạo thông tin cá nhân của Thẩm Tử Niệm để ngăn người khác biết cậu bé có mối quan hệ nào đó với cô.
Chủ yếu là để đề phòng Lãnh Hoài Cẩn cướp Tử Niệm khỏi cô.
Bây giờ anh đã biết sự tồn tại của A Quân và Y Y rồi, cô không thể để Tử Niệm chịu khổ nữa.
Vậy nên, lúc này, trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, cô đã che giấu tất cả tình cảm dành cho con trai mình, dùng thái độ của một người dì ôn hòa, dễ gần nói chuyện với cậu
“Vậy thì làm phiền, làm phiền bạn nhỏ nhé.”
Cô giả vờ không biết tên cậu bé là gì, sau khi nói xong, cô quay sang hỏi Diệp Nam.
“Tên của cậu bé là gì vậy?”
Sau khi Diệp Nam biết địa vị của Thẩm Vị Ương trong giới trò chơi, biết Lãnh Hoài Cẩn và công ty coi trọng trình độ của cô như thế nào, thái độ đối xử với Thẩm Vị Ương cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Cậu ấy tên là Niệm Niệm, là ngôi sao nhí hot nhất gần đây, đứng đầu trong các ngôi sao nhỉ.”
“Thì ra tên là Niệm Niệm.” Thẩm Vị Ương cúi xuống sờ đầu cậu ấy, chuẩn bị ngồi vào xe cậu ấy: “Vậy làm phiền cháu chở dì đi một đoạn nhé.”
Nhưng cô còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị Lãnh Hoài Cẩn kéo qua một bên.
Đường đường là ông chủ TX chân dài tay dài lại ngồi ghế sau chiếc ô tô mini của bạn nhỏ.
Vốn dĩ Lãnh Hoài Cẩn đã quen ngồi xe sang, nay lại ngồi trên xe dài hơn một mét do bạn nhỏ lái, cảm giác rất không thoải mái.
Thẩm Vị Ương nhìn đôi chân dài miên man của anh mà cảm thấy cay cú.
“Anh làm gì vậy? Chỉ cách vài bước nữa thôi mà còn phải đi xe, tổng giám đốc Lãnh lười nhác thật đấy.”
Vẻ mặt của Thẩm Vị Ương không nói nên lời giễu cợt anh.
Lãnh Hoài Cẩn ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Em xem bộ đồ hôm nay em mặc đi, em cảm thấy mình thích hợp ngồi trên loại xe đồ chơi này à?”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhận ra hôm nay cô mặc váy bó sát người.
Bởi vì đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng cô cảm thấy hơi rối bời nên đã quên mất mình đang mặc đồ không phù hợp ngồi trên loại xe này.
Vì thế, anh, anh đang cố giải vây giúp cô sao?