Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn tình cảm giữa Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương quá mức oanh liệt, khiến cho Lãnh Diệp suýt chút nữa quên mất Lãnh Hoài Cẩn vốn là một người tình cảm nhạt nhòa.

Hơn nữa, vốn dĩ chỉ là Lãnh Thanh phục tùng mệnh lệnh mà thôi, nếu Lãnh Hoài Cẩn là người biết thương người đáng thương, vậy thì loại tổ chức như Ám Dạ này cũng bỏ đi được rồi.

Sau khi Lãnh Diệp rời đi, Lãnh Hoài Cẩn đi vào phòng Thẩm Vị Ương thăm cô.

Cô đang nói chuyện video với Y Y, sau khi nhìn thấy anh đi vào, cô lập tức gọi anh tới nói chuyện với Y Y.

Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng được nhìn thấy con gái, một người đàn ông như Lãnh Hoài Cẩn mà cũng có thể đỏ hốc mắt. Lúc anh nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ dọa đến cô công chúa nhỏ.

Tuy nhiên lúc anh nhìn thấy Úc Thời Phong đi ngang qua phía sau Y Y, sắc mặt rất nhanh trầm xuống. Chờ sau khi cúp điện thoại video, anh mới không vui nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Không phải chị dâu đang chăm sóc Y Y sao? Hơn nữa còn có A Nặc và Tử Niệm cũng về nước theo, sao lại phải gọi Úc Thời Phong đến chăm sóc con gái

anh?”

Anh rất không thích tên nhóc này đi theo phía sau con gái của mình.

Thẩm Vị Ương nhìn anh không nói gì: “Tử Niệm và A Nặc muốn đi học, Thanh Hoan cũng phải chăm sóc một đứa bé một tuổi. Anh trai em phải chuẩn bị tổng tuyển cử. Hơn nữa, anh có biết trừ em ra, Y Y vẫn ỷ lại vào Thời Phong nhất không? Bây giờ em đang ở nước Ý, chỉ có Thời Phong thuận tiện chăm sóc cho con bé.”

Lãnh Hoài Cẩn buồn bực trong chốc lát, sau đó mới rầu rĩ ôm cô mở miệng: “Anh sẽ nhanh chóng giải quyết Diệp Tu, đến lúc đó chúng ta sẽ về nước, anh sẽ tự mình

chăm sóc con gái, không cần phiền đến người khác.”

Anh vẫn không tin được Úc Thời Phong, dù sao thì anh ta cũng được nuôi dưỡng bởi tên thần kinh Úc Nam Đình.

“A Cẩn, em không thể can thiệp vào việc anh ra lệnh cho Lãnh Tinh nhưng anh có thể nói cho em biết giữa Lãnh Tĩnh và Nhiếp Giang đã xảy ra chuyện gì được

không?”

Chờ sau khi tâm tình anh tốt hơn một chút, Thẩm Vị Ương mới mở miệng hỏi anh.

Đêm nay, cô đã nhìn thấy dáng vẻ của Lãnh Tình bị Nhiếp Giang ức hiếp. Tuy rằng biết có một số việc phải như vậy, người của Ám Dạ chấp hành nhiệm vụ không thể

nào không chịu ủy khuất nhưng trong lòng cô vẫn băn khoăn.

Cô không phải là một cô gái không hiểu chuyện, có suy nghĩ kỳ lạ rằng mọi người đều có thể sống tốt.

Sau này khi trở lại nhà họ Lãnh với Lãnh Hoài Cẩn, cô còn phải nhìn thấy nhiều chuyện như vậy hơn nữa. Biết là phải thích ứng nhưng thời kỳ thích ứng không thể tránh khỏi việc sẽ cảm thấy không quen.

Vì không muốn cô suy nghĩ lung tung, Lãnh Hoài Cẩn nói đơn giản và rõ ràng thân thể, bối cảnh của Lãnh Tình cho cô nghe.

“Bố nuôi của cô ấy và ông nội anh là anh em họ, cô ấy coi như là em họ của anh, nhánh của bọn họ vẫn lo liệu việc nhà họ Lãnh ở Uyển Thành. Sau khi Lãnh Tinh tiếp nhận huấn luyện của Ám Dạ cũng vẫn ở luôn Uyển Thành. Chỉ khi dòng chính của nhà họ Lãnh tại Đế Đô có việc, cô ấy mới có thể lấy thân phận bảo vệ của bố nuôi tới

đây.”

“Khi đó nhà họ Nhiếp còn đang phát triển ở nước A, là một trong mười gia tộc lớn nên nhà họ Lãnh có bữa tiệc quan trọng nào thì bọn họ cũng sẽ phải người tới chúc

mừng.”

“Nhiếp Giang là con riêng của gia chủ nhà họ Nhiếp, anh ta còn có một anh trai cùng cha khác mẹ tên là Nhiếp Tuy. Khi đó Nhiếp Tuy còn là người thừa kế thứ nhất

tương lai của nhà họ Nhiếp được vạn người chú ý. Vào ngày sinh nhật của Lãnh Hoan, anh ta cũng tới. Sau đó Lãnh Tình bị một cô gái khác của Nhà họ Lãnh bắt nạt, anh ta giúp cô ấy. Chắc là sau đó hai người họ quen biết như vậy rồi kết duyên..”

”Hôn nhân của người thừa kế gia tộc lớn không phải là trò đùa, nếu là Lãnh Hoan thì đó là điều vui mừng. Nhưng nhà họ Nhiếp lại chướng mắt với thân phận của Lãnh Tình, vậy mà Nhiếp Tuy vẫn kiên trì muốn cưới cô ấy. Lúc đó, chuyện này đã dẫn đến rất nhiều oanh động.”

“Khi đó nhà họ Nhiếp đúng lúc có ý định muốn đi nước Z để phát triển gia tộc. Bố của Nhiếp Tuy điều Nhiếp Tuy qua nhưng ở sân bây, Nhiếp Tuy bỏ trốn cùng với Lãnh

Tình. Sau đó bố của Nhiếp Tuy giận dữ, trực tiếp nói chuyện sau này Nhà họ Lãnh và cắt đứt quan hệ với Nhiếp Tuy. Lúc này chính là lúc Nhiếp Giang lên ngôi.

“Có thể là bố của Nhiếp Tuy muốn cảnh cáo Nhiếp Tuy, rằng ông ta không chỉ có một đứa con trai là Nhiếp Tuy. Tóm lại khi đó, quả thật là Nhiếp Giang có vẻ như sắp kế

thừa nhà họ Nhiếp. Một năm sau ông cụ Nhiếp qua đời có liên quan rất lớn tới Nhiếp Giang. Lúc này Nhiếp Tuy mới trở về nhà họ Nhiếp nhưng lại bị Nhiếp Giang giết chết tại chỗ. Vốn ông cụ Nhiếp đã mềm lòng gọi Nhiếp Tuy về nhà, muốn tổ chức hôn lễ cho anh ta Lãnh Tinh. Ngày đó, trước khi anh ta về nhà họ Nhiếp đã đi đăng ký kết hôn cùng với Lãnh Tình rồi.”

“Không ai ngờ rằng Nhiếp Giang làm việc lại tuyệt tình như vậy. Lãnh Tình lại càng không ngờ rằng buổi chia tay ở Cục dân Chính lại là sinh tử cách biệt. Sau này, cô ấy đã bị Nhiếp Giang quấn lấy. Dường như Nhiếp Giang có mâu thuẫn gì đó với Nhiếp Tuy, dùng một súng bắn chết anh ta vẫn chưa đủ lại còn muốn tra tấn Lãnh Tình. Giống như làm thể có thể khiến Nhiếp Tuy chết không nhắm mắt.”

“Tuy rằng Lãnh Tình là con gái nuôi nhưng chú họ của anh cũng không bạc đãi cô ấy. Cuối cùng vẫn cứu cô rồi đưa cô về nhà họ Lãnh. Nhà họ Lãnh bền chắc như thép,

nếu muốn thật sự bảo vệ ai thì Nhiếp Giang cũng không làm gì được. Sau đó, anh ta trở về nước Z để phát triển sự nghiệp. Có lẽ bởi vì quan hệ với Lãnh Tinh mà trong lúc đó, khẩu vị tìm phụ nữ của anh ta cũng biến thành phụ nữ có chồng.”

Thẩm Vị Ương nghe anh nói xong mới hiểu được vì sao anh phải trở về Nhà họ Lãnh mới có thể giải quyết mối phiền toái Nhiếp Giang này.

Năm đó, nếu ông chủ nhà họ Lãnh đã bảo vệ Lãnh Tình thì tuyệt đối sẽ không thả cô ấy ra ngoài để dây dưa với Nhiếp Giang.

Trừ phi là việc của Ám Dạ hoặc là do mệnh lệnh của gia chủ.

Phục tùng là trên hết, đây là lý do tại sao nhà họ Lãnh vẫn không suy trong thời gian dài.

Sau khi nghe xong, cô im lặng.

Lãnh Hoài Cẩn cũng không nói thêm gì nữa, anh sờ tóc cô bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, anh chuẩn bị trở về phòng mình xử lý công việc trước.

Từ nhỏ anh đã lớn lên ở nhà họ Lãnh, đã sớm quen việc lợi dụng và ra lệnh, chỉ cần đạt được mục đích, có thể hy sinh bất kì ai.

Đối với anh, là anh đang giúp vợ mình.

Đối với Nhà họ Lãnh, Lục Vân Sâm đang thịnh thế, đây là anh đang đầu tư cho tổng thống tương lai.

Về phần Lãnh Tinh, năm đó, nếu không có Nhà họ Lãnh cô đã đóng băng chết trên đường phố từ lâu. Nếu đã vào nhà họ Lãnh, cô ấy phải phục tùng hết tất cả các

mệnh lệnh.

Ít nhất, trước khi cô ấy được nhận viên đạn, cô ấy thậm chí còn không có quyền chết.

Sau khi Lãnh Tình tỉnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nước mắt chảy xuôi xuống.

Nỗi đau trên người vĩnh viễn không bằng được nỗi đau trong lòng.

Điện thoại di động vang lên, cô hơi chuyển động tròng mắt nhìn, là số của Nhiếp Giang.

“Tối hôm qua anh Cẩn nói, ngày hai mươi sáu Nhiếp Giang sẽ trở về nước Z, trước đó nếu như không lấy được viên đạn, cô có thể trực tiếp giết anh ta.”

Lãnh Diệp đẩy cửa đi vào, cầm lấy điện thoại di động đang vang lên bên giường, đặt vào trong tay cô ấy.

“Đương nhiên, nếu cô chịu không nổi thì cũng có thể động thủ trước. Anh Cẩn chỉ cần viên đạn nên sẽ không tước đoạt quyền báo thù của cô.”

Nhưng mà chưa kể cô có thể giết được Nhiếp Giang hay không, cho dù có giết anh ta thì cô ấy cũng không gánh nổi hậu quả.

Cô ấy không chỉ không tốt số Thẩm Vị Ương, sau khi giết nhiều người như vậy, mà vẫn còn rất nhiều người muốn bảo vệ cô. Hơn nữa Nhiếp Giang khác với những người

mà Thẩm Vị Ương giết trước đó, anh ta vẫn là tổng thống nước Z quyền cao chức trọng. Nếu anh ta chết, ân oán giữa cô ấy và anh ta sẽ không giấu được, cuối cùng nhất định phải công bố ra cho quần chúng một lời giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK