Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải, bọn em có quen biết gì nhau đâu.”

Thấy Lãnh Hoài Cẩn mặt mày nhăn nhó chất vấn mình, bấy giờ Thẩm Vị Ương mới nhận ra người đang ở bên cạnh mình lúc này là một cái bình giấm siêu to khổng lồ.

Đáng lẽ ra cô không nên hỏi cái chuyện oái oăm này ngay trước mặt Lãnh Hoài Cẩn mới phải, nếu không thì kiểu gì người đàn ông này cũng nghĩ ngợi linh tinh.

Nhìn đi, bởi vậy mà giờ cô rơi vào cảnh éo le thế này.

Thẩm Vị Ương sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ giận dỗi hất tay cô mà bỏ đi, thế nên cô vội vàng nắm lấy tay anh, giải thích: “Em không biết anh ta là ai cả, bởi vậy em mới đang hỏi anh Diệp tại sao lại tặng em mấy cái đó đấy.”

Cô nhìn về phía Diệp Phù Tô.

Diệp Phù Tô mỉm cười giải thích: “Quả thật trước đây tôi và cô Thẩm không quen biết gì nhau, nếu như những gì hồi trước tôi tặng cho cô ấy làm tổng giám đốc Lãnh hiểu lầm thì tôi xin lỗi.”

“Tổng giám đốc Lãnh, có lẽ ngài tổng thống vẫn còn đang chờ anh, hay anh qua đó xem sao?” Nhân lúc này, Vệ Trạch thì thầm vào tai Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương cũng nhìn anh, ra hiệu bằng mắt với anh rằng anh đừng lo cho mình.

Nhớ đến việc mình đã đồng ý với cô lúc đến đây, Lãnh Hoài Cẩn đành theo Vệ Trạch rời đi.

Lãnh Linh Lung cũng đi theo như thể đã biết trước rằng Diệp Phù Tô có việc tìm Thẩm Vị Ương vậy.

“Cô Thẩm không muốn hỏi tôi điều gì sao?” Sau khi chỉ còn lại hai người, Diệp Phù Tô cười khúc khích nhìn cô, hỏi.

Thật ra Thẩm Vị Ương cũng giống như Lãnh Hoài Cẩn, không có thiện cảm với người tên Diệp Phù Tô này, nụ cười của anh ta luôn khiến cô cảm thấy thật giả tạo, ai

nhìn cũng khó chịu.

“Anh Diệp nghĩ tôi nên hỏi gì?” Cô chẳng những không đáp mà còn hỏi ngược lại.

Diệp Phù Tô tỏ ra hơi thất vọng, thở dài trả lời: “Cô Thẩm không mở cái hộp đó ra xem à? Cô sợ đó là hộp Pandora ma quái nên không dám mở ra ư?”

Thẩm Vị Ương thấy cách ví von của anh ta khá thú vị, nhoẻn môi cười: “Hộp Pandora ma quái ư? Cách so sánh của anh Diệp đây hay ho hơn hộp máy móc nhiều đấy.”

Diệp Phù Tô khẽ nhếch mép: “Cũng có thể mà”

Thẩm Vị Ương: “Vậy tôi càng không nên mở ra thì hơn, đã biết là chiếc hộp ma quái thì tại sao tôi phải mở hộp để tự đưa mình vào chỗ chết làm gì?”

Diệp Phù Tô: “Đương nhiên là vì tò mò rồi, lẽ nào cô không tò mò có gì trong chiếc hộp đó ư?”

Thẩm Vị Ương: “Có gì hay để tôi tò mò đâu, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có hứng thú với thứ người xa lạ tặng. Nếu anh Diệp không ngại thì để lại địa chỉ cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ nhờ người trả lại cái hộp này cho anh.”

Rõ ràng Diệp Phù Tô không có ý đồ tốt, có ngu cô mới mở cái hộp đó ra.

“Thứ trong hộp vốn dĩ thuộc về cô, cô Thẩm cứ yên tâm nhận đi.” Diệp Phù Tô nghiêm túc chăm chú nhìn cô, một lát sau nhẹ nhàng lên tiếng: “Việc mở nó sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của cô đâu, cứ xem đó là món quà mà tôi muốn tặng cô sau nhiều ngày không gặp thôi.”

Câu nói “Nhiều ngày không gặp” và cả câu “Vẫn khỏe chứ?” trong bức thư hồi trước cho thấy kẻ tên Diệp Phù Tô này chắc chắn biết cô.

Thẩm Vị Ương lại thăm dò anh ta một lần nữa bằng giọng điệu không vui: “Anh Diệp, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, trước đây chúng ta có quen biết gì nhau

không?”

Diệp Phù Tô lắc đầu: “Cô Thẩm và tôi chỉ là người dưng nước lã mà thôi.”

Thẩm Vị Ương thấy mình cứ như đang bị đùa giỡn vậy: “Chứ câu lâu ngày không gặp và vẫn khỏe chứ của anh nghĩa là sao?”

“Ý trên mặt chữ, khi nào cô Thẩm mở hộp ra là biết thôi.”

Vẻ mặt của Diệp Phù Tô bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hơn, anh ta nhìn Thẩm Vị Ương bằng ánh mắt có phần phức tạp.

“Mong rằng cô Thẩm sẽ không làm tôi thất vọng.”

Có gì mà thất vọng?

Sợ cô không mở cái hộp đó ra à?

Thẩm Vị Ương cảm thấy người đàn ông này quá khó hiểu.

“Nếu anh Diệp không muốn nói thì tôi đi trước đây.”

Cô nói lời tạm biệt với anh ta xem như để giữ phép lịch sự tối thiểu, sau đó vào nhà ngay.

Diệp Phù Tô dõi theo bóng lưng cô, đôi mắt anh ta ngấn lệ.

Đương nhiên cô không biết tôi rồi.

Chúng ta chỉ là, đã lâu không gặp mà thôi.

“Hồi nãy em nói chuyện gì với anh ta thế?”

Sau khi vào nhà, vừa tìm thấy Lãnh Hoài Cẩn, anh liền khó chịu chất vấn cô.

Bấy giờ Thẩm Vị Ương mới nhận ra vị trí bên cửa sổ mà anh đang đứng vừa khéo nhìn thấy cô và Diệp Phù Tô vừa đứng với nhau trong sân.

Sao người đàn ông này lại hẹp hòi thế nhỉ?

Thẩm Vị Ương không kìm được buồn cười.

“Không nói gì cả.”

“Không nói gì là nói gì?”

Lãnh Hoài Cẩn truy cứu đến cùng, phải nhận được câu trả lời mới chịu thôi.

Thẩm Vị Ương cạn lời: “Không nói gì thật mà, em không có quen biết với anh ta thì nói gì được chứ.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, dò hỏi: “Không quen biết thật à? Vậy tại sao lúc anh thấy lá thư này, em lại nói là bạn gửi?”

Thẩm Vị Ương: “Em sợ anh nghĩ nhiều thôi mà. Anh mà nổi máu ghen lên là đáng sợ lắm, cãi nhau ỏm tỏi thì ai chịu cho nổi.”

Cô giơ tay lên sửa sang cà vạt của anh, trấn an anh.

“A Cẩn, anh tin tưởng em hơn được không, em còn để ý tới ai ngoài anh chứ?”

Đến tận lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới chịu thôi, không dây dưa thêm về vấn đề này nữa: ”Nói chung là anh không thích anh ta, em tránh xa anh ta cho anh.”

Anh thích ai mới là lạ đó?

Thấy dáng vẻ giận dỗi đó của anh, Thẩm Vị Ương không kiềm được thầm cà khịa trong bụng.

“Vị Ương.”

Đúng lúc đó, vợ tổng thống Lộ Tư Lương và Lãnh Hoan cùng nhau đi tới.

Nghe thấy tiếng vợ tổng thống gọi mình, Thẩm Vị Ương chào hỏi với bà ấy ngay: “Cháu chào phu nhân.”

Mặc dù năm nay Lộ Tư Lương đã hơn ngũ tuần nhưng vì biết chăm lo cho đời sống cá nhân nên bề ngoài trông chỉ mới ba mươi, phong cách ăn mặc của bà ấy cũng

giản dị và đoan trang, đem lại ấn tượng quý phái nhưng không quá xa cách cho người nhìn.

Thấy Thẩm Vị Ương tỏ ra cẩn trọng như thế, Lộ Tư Lương nắm tay cô, mỉm cười: “Gọi thím là thím hai thôi, lâu rồi thím không gặp cháu, lại đây trò chuyện với thím

nào.”

“A Cẩn, thím dẫn Vị Ương đi nhé.”

Lãnh Hoài Cẩn thì không có ác cảm với Lộ Tư Lương là bao. Nhận ra Thẩm Vị Ương đang nhìn mình, anh khẽ gật đầu: “Vậy em đi với thím hai đi.”

Xem ra trước đây phu nhân tổng thống đối xử với Lãnh Hoài Cẩn khá tốt.

Thẩm Vị Ương thấy phản ứng của Lãnh Hoài Cẩn thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi qua một bên trò chuyện với Lộ Tư Lương và Lãnh Hoan.

Người đến dự bữa tiệc tại nhà hôm nay chủ yếu là dòng chính nhà họ Lãnh, cũng chính là con cái của bà cụ Lãnh và con của từng nhà. Bà lão đã xuất viện nên họ cùng

nhau đến đây thăm bà ấy, cả gia đình cùng quây quần bên bàn ăn.

Với tư cách là cháu ngoại của bà cụ, Yến Hồi cũng có mặt.

Lúc Thẩm Vị Ương theo Lộ Tư Lương đến sảnh bên trò chuyện thì tình cờ bắt gặp anh ta, tâm trạng của anh ta có vẻ không tốt lắm, chẳng biết anh ta đang nghĩ gì mà

bồn chồn đến mức suýt chút nữa đã va trúng cô.

“A, Vị Ương, xin lỗi.”

Yến Hồi cố gắng giữ thăng bằng, xin lỗi Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương khó hiểu nhìn anh ta: “Anh sao thế? Có chuyện gì mà sốt ruột thế kia?”

Lộ Tư Lương cũng lo lắng nhìn Yến Hồi: “Có phải cháu thấy không khỏe ở đâu không? Bảo bác sĩ trong nhà khám chưa?”

Yến Hồi cười gượng: “Thím hai, Vị Ương, cháu không sao thật mà, cháu đi tìm anh Cẩn đã.”

“Không sao đâu thím ạ, nếu anh ấy không bị bệnh thì là bị bà ngoại cậu ấy mắng rồi.”

Sau khi Yến Hồi thất thểu rời đi, Thẩm Vị Ương vẫn hơi lo lắng cho anh ta, Lộ Tư Lương mỉm cười an ủi cô.

“Bà cụ thấy Tiểu Hồi không lo làm ăn đàng hoàng nên lần nào gặp cũng mắng mấy câu ấy mà, nhưng không có chuyện gì to tát đâu, nó quen rồi, bọn thím cũng không còn lấy làm lạ nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK