Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vấn… vấn đề gì?”

Bị ánh mắt của Thẩm Vị Ương quét qua, Phạm Lê Lê có một dự cảm rất xấu.

Thẩm Vị Ương đi tới trước mặt người dẫn chương trình, nói vài câu với người dẫn chương trình, sau đó lấy điện thoại ra quét mã QR giống như đang thêm WeChat, sau khi thêm xong, người dẫn chương trình vội vàng chạy xuống.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhìn về phía Phạm Lê Lê nói: “Cô Phạm Lê Lê, khi cô bảo tôi đạo nhái nói năng rất hùng hồn đầy lí lẽ, không biết nếu cô là kẻ đạo nhái thật thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?”

Cái gì?

Kẻ thực sự đạo nhái là Phạm Lê Lê sao?

Đám quần chúng ăn dựa trên khán đài ngay khi nghe được những lời này của Thẩm Vị Ương thì lập tức bùng nổ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phát triển đến nước này.

Hóa ra là vừa ăn cướp vừa la làng sao?

Nghe được những người đó dưới khán đài đang bình luận, Phạm Lê Lê lo lắng đỏ bừng mặt: “Cô… cô ngậm máu phun người!”

Vừa nói ra lời này, cô ta liền bị vả mặt, hình ảnh bộ váy vừa rồi của cô ta hiện lên màn hình phía sau, cùng với bộ váy của cô ta còn có một nhân vật nữ chính của game

di động hóa trang rất nổi tiếng gần đây, các yếu tố thiết kế và ý tưởng của chiếc váy trên người cô ấy giống của Phạm Lê Lê như đúc.

Đây… đây đúng là đạo nhái rồi!

Thậm chí bộ váy của Phạm Lê Lê còn chẳng xuất sắc, hiệu quả cuối cùng còn chẳng so được với bộ trang phục kia.

“E hèm, không ngờ lại có người dùng tác phẩm ăn cắp ý tưởng để tham gia cuộc thi. Cô Phạm Lê Lê, cô đã vi phạm quy tắc cuộc thi của chúng tôi. Xin hãy rút khỏi cuộc

thi này.”

Tổng giám đốc Hồ vừa rồi còn giả chết, hiện tại lập tức nhảy ra chỉ trích Phạm Lê Lê, yêu cầu cô ta rút lui khỏi cuộc thi.

Chuyện đạo nhái bị bởi ra như thế này, búa đập không nổi nữa, lúc này Phạm Lê Lê chỉ có thể đỏ hoe mắt, ủ rũ cụp đuôi bước xuống sân khấu.

Nếu trong cuộc thi như vậy mà bị bởi ra chuyện đạo nhái, cô ta sẽ không còn chỗ đứng trong ngành thiết kế được nữa, sự nghiệp của cô ta đã bị người phụ nữ này hủy

hoại hoàn toàn!

Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương, đồ đàn bà độc ác, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!

Sau khi bước xuống sân khấu, Phạm Lê Lê nhìn lên sân khấu, ánh mắt đầy oán hận.

Thẩm Vị Ương cũng nhìn thấy, nhưng không quá quan tâm.

Một con hề chỉ biết làm loạn như Phạm Lê Lê, cô còn không thèm để vào trong mắt.

Người dẫn chương trình thu hồi micro, sau khi trò hề lắng xuống, mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy xin mời cô Thẩm đi xuống nghỉ ngơi, chúng ta hãy xem tác phẩm của thí sinh tiếp theo.”

Thẩm Vị Ương trở về chỗ của mình, lúc đi ngang qua Lãnh Hoài Cẩn, thấy Lãnh Hoài Cẩn đang ngẩng đầu nhìn mình, liền nở một nụ cười trấn an.

Cô có khả năng tự bảo vệ chính mình, không cần phải dựa vào một người đàn ông để giải quyết vấn đề.

Lúc này giữa hai người xem như nảy sinh rất nhiều tình cảm.

Úc Uyển đang ngồi cách Lãnh Hoài Cẩn mấy vị giám khảo, nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét.

Là cô ta đánh giá thấp người phụ nữ này, không ngờ cô lại là nhà thiết kế chính của Alice – Ella.

Lúc trước cô ta còn tưởng rằng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường không có gì nổi bật mà thôi.

Hiện tại xem ra người phụ nữ này phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của cô ta.

Chẳng trách Lãnh Hoài Cẩn cứ nhớ mãi không quên, dây dưa với cô nhiều năm như vậy.

Nhưng vậy thì đã làm sao, phụ nữ càng xuất sắc thì lòng tự trọng càng lớn, Thẩm Vị Ương, cô sẽ sớm cười không nổi nữa đâu.

Khi Thẩm Vị Ương cảm nhận được ánh mắt của Úc Uyển đã nhìn về phía cô ta, Úc Uyển lại nở nụ cười hiền lành, như thể người phụ nữ tràn ngập ghen tuông vừa rồi

không phải là cô ta vậy.

Có điều có phải hay không cũng không quan trọng.

Thẩm Vị Ương sẽ không để ý tới chuyện này.

Cô đi đến chỗ của mình ngồi xuống, chờ xem thí sinh cuối cùng.

Vị thí sinh này rất nhanh chóng lên sân khấu, nhưng lại đeo mặt nạ che nửa mặt, mặc một chiếc áo hoodie rộng, nhìn không rõ được diện mạo của cô ta.

Nhưng là lại rất quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp qua ở đâu đó.

Thẩm Vị Ương khẽ cau mày, khẩn trương siết chặt hai tay.

Liệu có phải sắp có chuyện gì xảy ra hay không.

“Tác phẩm tôi mang đến là…”

Khi người phụ nữ mở miệng, Thẩm Vị Ương lập tức ngẩng đầu nhìn cô ta, đồng tử co lại.

Là Hà Sở!

Tại sao, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, cô ta… cô ta vẫn ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn sao?

“Ella, cô làm sao vậy?”

Chris ngồi bên cạnh cô sau khi phát hiện sắc mặt cô trở nên tái nhợt thì có chút lo lắng. Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi thấy thiết kế của thí sinh này không tồi.”

Chris ngẩng đầu nhìn màn hình, vẻ mặt chán ghét: “Trình độ cũng chỉ đáng xách dép cho cô thôi, đây rõ ràng chỉ là làm cho có lệ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy,

hiện tại cô ta đang nói lung tung loạn xạ cái gì ấy, căn bản không nắm bắt được trọng điểm trong thiết kế của cô ta, hôm nay cô ta tới để để tham gia cuộc thi sao?”

Đúng là cô ta nói năng rất lộn xộn, người ngoài nghề nhìn vào thì rất phô trương, nhưng trong mắt người trong nghề thì cô ta chỉ đang chắp vá lung tung nói hươu nói

vươn mà thôi.

Cô ta không tới thi đấu, vậy cô ta tới làm cái gì?

“A… A Can, A Can…”

Đột nhiên, trên màn hình triển lãm thiết kế xuất hiện hình ảnh một nam một nữ đang quấn lấy nhau, người phụ nữ đang khó chịu gọi tên người đàn ông, mà người đàn

ông kia dù chỉ có một bên mặt mờ ảo, nhưng rõ ràng là… Lãnh Hoài Cẩn!

Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở…

Thẩm Vị Ương nắm chặt tay đứng lên, ánh sáng trong con người dần rạn nứt, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế giám khảo.

Lãnh Hoài Cẩn cũng nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang xen lẫn hoảng sợ.

Anh đang hoảng sợ cái gì, Lãnh Hoài Cẩn, anh đang hoảng sợ cái gì?

“Sao lại thế này, sao lại thế này, còn không mau tắt đi!”

Tổng giám đốc Hồ hoảng sợ, tuy rằng còn chưa kịp nhận ra đôi nam nữ trong hình này là ai, nhưng trong cuộc thi nghiêm túc lại xuất hiện một video khiếm nhã như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Sau một hồi xấu hổ qua đi, Hà Sở tiếp tục bình tĩnh nói về triết lý thiết kế của mình.

Thẩm Vị Ương cảm nhận được, bây giờ cô ta nói chuyện còn thoải mái và vui vẻ hơn trước rất nhiều, như thể đã báo thù xong.

Có lẽ đối với cô ta mà nói, có quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn mới là một chuyện rất đáng để khoe khoang.

Thẩm Vị Ương đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hình ảnh xấu xa bẩn thỉu như vậy lại bén rễ trong tâm trí cô, cô cần phải bình tĩnh lại.

Không biết vì sao Chris thấy cô muốn rời đi, cảm thấy có chút kỳ quái: “Ella, bây giờ cô đã đi rồi sao? Kết quả cuộc thi còn chưa..”

“Anh giúp tôi nhận giải đi, tôi muốn ở một mình.”

Cô nhìn về phía Chris, trong đôi mắt đen của cô không có lấy một chút ánh sáng, sâu thẳm như một sứ giả địa ngục mang theo sát khí.

Đây là… đây là có chuyện gì sao.

Là đoạn video khiếm nhã vừa rồi có vấn đề gì à? Chris nghĩ trăm lần cũng không ra, hình ảnh hiện lên quá nhanh, anh ta còn chưa kịp nhận ra người đàn ông kia chính

là Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương lại rất nhanh chóng nhận ra.

Bởi vì cô đã từng là nạn nhân tận mắt chứng kiến hiện trường phát sóng trực tiếp đó.

Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy…

Ra khỏi hội trường, cô một mình chạy đến trước hộ thành hào yên tĩnh, rồi đập mạnh lên lan can, đôi mắt đỏ hoe.

“Vị Ương.”

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên sau lưng cô.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén, đấm thẳng vào ngực anh.

Người đàn ông không trốn tránh, vừa chịu một đấm này của cô vừa ôm chặt cô vào lòng, cất giọng khàn khàn.

“Anh xin lỗi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK