Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao lại có vải thiều thế, người nhà họ Lãnh đem đến sao?”

Phát vải cho mấy đứa trẻ, chờ bọn trẻ vui vẻ mang vải tan học về nhà, cô ngồi xuống ghế vừa bóc vải vừa hỏi.

Lãnh Diệp gật đầu, tâm trạng vui sướng bộc lộ ra lời nói: “Chú hai của tôi đã thông qua quyết định có liên quan, trong tương lai nơi này sẽ ngày càng tốt.”

“Là ngài Lãnh Sùng sao?”

Cùng Lãnh Diệp ở đây gần hai tháng, cô đã biết bọn họ là cậu chủ của nhà họ Lãnh, một gia tộc danh giá ở Đế Đô.

Bộ trưởng ngoại giao hiện tại là chủ hai của họ Lãnh Sùng, một người chú rất tốt bụng.

Nói về chú hai của mình, Lãnh Diệp rất tự hào: “Đương nhiên là chú hai của tớ rồi, ngoại trừ chú hai của tớ, ai sẽ sẵn sàng làm một việc phí sức mà không được cảm ơn này chứ.”

Bây giờ là thời điểm tổng tuyển cử tổng thống nhiệm kỳ mới, đồng tiền phải được sử dụng một cách khôn ngoan, lúc này Lãnh Sùng còn sẵn sàng giúp đỡ một hòn đảo bế tắc không thể tô điểm thêm cho thành tích chính trị của mình, thật sự là điều hiếm có.

Thẩm Vị Ương nghĩ đến người chú đẹp trai thân thiện tốt bụng mà cô luôn thấy trên tin tức trước đây, không khỏi cảm thán: “Tớ cũng hy vọng là ngài Lãnh thắng.” Lãnh Diệp nhìn cô cười nói: “Làm sao, trước đây học sinh giỏi cũng quan tâm đến chính trị quốc gia à?”

Thẩm Vị Ương ngạo nghễ nói: “Đương nhiên, học sinh giỏi bọn tớ chủ yếu là tu thân, trị quốc, bình thiên hạ mà.”

Lãnh Diệp cưng chiều cười nói: “Cậu thì giỏi rồi, tớ thấy cậu ham mê sắc đẹp của chú hai tớ thì có, lúc còn trẻ chú hai có vẻ ngoài rất giống anh Cẩn.”

Lãnh Hoài Cẩn sao?

Đã lâu không nghe đến tên của người này rồi, lâu đến mức cô nghi ngờ rằng cuộc gặp gõ trước đó chỉ là một giấc mơ.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Vị Ương dần dần đông cứng lại, Lãnh Diệp hối hận nói: “Vị Ương, tớ nói giỡn thôi, thật xin lỗi, tớ không cố ý.”

Thẩm Vị Ương gượng cười phá võ sự xấu hổ: “Có gì phải xin lỗi, anh ba của cậu đúng là rất đẹp trai, lúc đó tớ thực sự bị sắc đẹp mê hoặc.”

“Vậy bây giờ thì sao, cậu còn thích anh ấy không?”

Ánh mắt Lãnh Diệp nhìn cô bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến mức Thẩm Vị Ương không biết phải làm sao: “Lãnh Diệp, cậu sao vậy?”

Lãnh Diệp mới ý thức được vừa rồi mình đã mất bình tĩnh, đứng dậy chuyển chủ đề: “Một năm nữa sẽ diễn ra cuộc tổng tuyển cử, tớ phải trở về giúp đỡ chú hai, không thể nào ở lại đây với cậu được nữa.”

Thẩm Vị Ương đứng lên theo, có hơi bất ngờ: “Cậu phải đi? Tớ không thể đi cùng à?”

Theo ý cậu ấy, cô sẽ phải ở đây một mình trong một thời gian.

Nhưng bây giờ đã khai giảng được một thời gian, cô còn phải về đi học lại.

Hơn nữa ngày kia còn là…

Thấy cô cuống cuồng, Lãnh Diệp an ủi: “Mấy ngày nữa cậu có thể rời đi, hầu hết đồng bọn của Hồng Kỳ đã bị quét sạch, chắc mấy ngày nữa anh ba sẽ đến đón cậu thôi, rồi bàn giao với gia đình cậu.”

Lãnh Hoài Cẩn muốn đến đón cô?

Tim Thẩm Vị Ương không tự chủ được đập thình thịch.

Lần đầu tiên thích một người, sao có thể quên nhanh như vậy được.

“Làm ơn đi, tớ sắp phải đi rồi, cậu có thể chú ý đến tớ một chút được không?”

Thấy cô lại ngây người, Lãnh Diệp ai oán nhắc nhở cô.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, nói lời từ biệt với cậu ấy. “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”

Lãnh Diệp: “Cậu muốn tớ đi vội vậy sao?”

Thẩm Vị Ương bị ánh mắt ai oán của cậu ấy làm cho tức cười: “Không phải, tớ chúc cậu sớm quay về xây dựng sự nghiệp.”

Ở ngoài chắc chắn thoải mái hơn ở đây, lâu lắm rồi cô không đụng đến điện thoại.

Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Diệp đã tiến lên ôm lấy cô: “Chăm sóc bản thân cho tốt, trở về Đế Đô rồi nhất định phải liên lạc với tớ, cậu đã hứa dạy kèm cho tớ đấy.”

Sau khi buông cô ra, cậu ấy thả thông tin liên lạc của mình vào tay cô.

Thẩm Vị Ương nhận lấy, đột nhiên cảm thấy cô đơn: “Giờ cậu định đi luôn à?”

Lãnh Diệp: “Đúng vậy, mặc dù còn một năm nữa mới chính thức bắt đầu tổng tuyển cử nhưng trong năm nay bọn tớ còn có rất nhiều việc cần làm, sau này nhà họ Lãnh có thịnh vượng như trước hay không, phụ thuộc vào việc lần này ai lên chức.”

Việc duy trì một gia tộc lớn không chỉ đơn thuần là về tiền tài, của cải mà chỉ cần sơ sẩy một tí là sẽ tan đàn xẻ nghé.

Lãnh Diệp lại dặn dò cô mấy câu rồi phải rời đi, cô muốn tiễn cậu ấy nhưng đối phương từ chối: “Nếu cậu đến tiễn, tớ sợ mình sẽ không muốn đi.”

Cô thì lại vô tư cười trừ. “Đế Đô sầm uất, chắc chắn thoải mái hơn nơi này nhiều, cậu phải ngốc lắm mới không muốn rời đi.”

Đúng vậy, tớ đúng là ngu ngốc mới thích một cô gái không thích mình.

Lãnh Diệp thầm nói trong lòng.

Đây là một bí mật cậu ấy sẽ không bao giờ nói ra.

Một người phụ nữ thích anh Cẩn, làm sao những người đàn ông khác có thể lọt vào mắt cô.

“Đó có phải là cô chủ của nhà họ Lục không?”

Sau khi Lãnh Diệp rời khỏi tầm mắt tạm biệt của Thẩm Vị Ương, một người đàn ông trung niên uy nghiêm nghiêm túc hỏi cậu ấy.

Lãnh Diệp gọi một tiếng bố, sau đó gật đầu: “Là cô ấy.”

Lãnh Hạo bất ngờ vươn tay đập một cái vào đầu cậu ấy. “Thằng nhóc này, đừng có làm bậy, thích ai cũng đừng thích cô ta, bà nội của con sẽ không vui đâu.”

Lãnh Diệp che đầu bị đánh, khó chịu nói trái lương tâm: “Con không thích cô ấy.”

Lãnh Hạo cười khẩy: “Nếu như không thích cô ta, con còn ở đây trông nom cô ta hơn một tháng? Nhà họ Lục cũng không chủ động như con.”

Lãnh Diệp: “Đó là bởi vì nhà họ Lục không biết cô ấy mới là cô chủ thật sự, bị hàng giả mạo lừa gạt, lần này con trở về sẽ nói cho bọn họ..”

Lại bị Lãnh Hạo nên một phát vào đầu: “Nói cho bọn họ biết cái gì? Chuyện của nhà họ Lục có liên quan gì đến con à? Có phải con chờ bà cụ nhà họ Lục tới cửa cảm ơn, làm bà con tức giận phải nhập viện không?”

“Khi nào thì con mới có thể học hỏi anh ba của con, để bố bớt lo lắng.”

Lãnh Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn đứa con trai ngu ngốc của mình.

Nói dễ nghe thì là còn trẻ thiếu kinh nghiệm, nhưng nói khó nghe, cậu ấy chỉ là con mẹ nó kẻ ngốc không có đầu óc.

“Đã đi rồi thì về sau đừng liên lạc nữa.”

Ông ta nhấn mạnh với khuôn mặt lạnh lùng.

Mặc dù trong lòng Lãnh Diệp khó chịu nhưng vẫn đồng ý trái với lòng mình.

Lúc này cậu ấy mới biết, hóa ra khi đó anh ba nhập học cho Vị Ương rất kín tiếng, không thuận tiện xử lý tên Vị Ương hàng giả kia cho hả giận vì không muốn bà nội

biết.

Nếu bà nội phát hiện, nhất định sẽ không để bọn họ nhúng tay vào chuyện của Vị Ương, đến lúc đó sao một cô gái như cô có thể trở thành đối thủ của người mợ và em

họ độc ác của mình.

Chỉ là bà nội rất ghét bà cụ nhà họ Lục, anh Cẩn sẽ không cân nhắc việc ở bên Vị Ương.

Vị Ương sẽ buồn đến nhường nào.

“Thằng nhóc này, con lại suy nghĩ gì đấy?”

Sau khi lên phi cơ riêng, đứa con trai ngốc nghếch vẫn còn ngây người, Lãnh Hạo tức giận không kìm được.

“Có lòng dạ nghĩ đến phụ nữ thì lần này bỏ thời gian trở về học xong đại học đi. Không lấy được vị trí người thừa kế nhà họ Lãnh nhưng cũng không thể thua kém quá

mức khiến người ta chê cười con biết không? Nghe nói cô gái nhà họ Lục đó còn đậu thủ khoa trường đại học Đế Đô, con có thấy học sinh giỏi nào thích học sinh dốt

không?”

Cho nên Vị Ương mới thích anh Cẩn, bởi vì anh Cẩn cũng là học sinh giỏi sao?

Lãnh Diệp liên tiếp trúng đòn chí mạng vào tim, quyết tâm quay về học tập cho giỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK