“Cũng là do người nắm quyền không giải quyết được việc, nhưng tình huống của nhà họ Úc nghiêm trọng hơn nhiều so với nhà họ Lãnh.”
nghĩ đến những việc mình biết, Lãnh Diệp cảm thấy hơi sợ sệt.
“Anh hai của Úc Nam Đình muốn lợi dụng cái chết của Úc Nam Đình để giành quyền, chuyện còn chưa được giải quyết mà gã ta đã phô trương chuyển vào ngôi nhà mà Úc Nam Đình đã sống trước đây, gã ta còn xúc phạm Úc Nam Đình ở khắp nơi, Úc Thời Phong thấy vậy liền nổi giận bắn chết gã ta trước mặt các bề trên nhà họ Úc, mọi người có mặt lúc đó đều sững sờ, không ai dám thách thức cậu ta nữa, cục diện trong nhà họ Úc cũng dần dần ổn định lại.”
Thẩm Vị Ương ngẩn người, thậm chí có chút không kịp phản ứng: “Cậu, cậu ta giết chú hai của mình, trước mặt, trước mặt các bề trên nhà họ Úc sao?”
Đứa trẻ đó, cậu ta mới mười hai tuổi, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Không phải cô thương tiếc cái tên chú hai Úc bị giết đó, người đáng thương nhất định sẽ có điểm đáng giận.
Cô chỉ khiếp sợ, một đứa trẻ mới mười hai tuổi mà lại có can đảm như vậy.
Rốt cuộc ở nhà họ Úc cậu ta đã bị dồn ép đến mức nào?
Lãnh Diệp nói thêm: “Chú hai Úc bị giết chính là bố ruột của anh em Úc Uyển và Úc Cần.”
Thẩm Vị Ương lại sửng sốt, trong thoáng chốc không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp của nhà họ Úc.
Lãnh Diệp chủ động giải đáp sự hoang mang của cô: “Úc Thời Phong là con của anh cả Úc khi đã có tuổi, đứa con do người phụ nữ bên ngoài sinh ra, cũng vì là sinh ở bên ngoài nên khi cậu hai nhà họ Úc ra tay với cả nhà cậu cả thì bị bỏ sót.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ tới Úc Uyển: “Thế giờ Úc Uyển đang làm gì?”
Khi đó, Lãnh Hoài Cẩn cướp chiếc máy bay trực thăng, đánh Úc Uyển bất tỉnh, cuối cùng trong tình thế cấp bách, bọn họ cũng không có thời gian để ý cô ta nữa. Sau khi Vô Nhân Cảnh chìm xuống, chắc hẳn Úc Uyển vẫn ở trên máy bay, theo bọn họ trở về an toàn.
Úc Thời Phong đã giết bố của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua đứa trẻ đó.
Thật ra cô không quan tâm đến việc nhà họ Úc, nhưng bây giờ người duy nhất biết loại thuốc tê liệt thần kinh mà Úc Nam Đình đã sử dụng cho Lãnh Hoài Cẩn là Úc Thời Phong và Úc Uyển.
Giữa Úc Uyển và Úc Thời Phong, cô thà nghiêng về Úc Thời Phong hơn.
“Bây giờ cô ta đang chuẩn bị đám tang cho bố mình, cô ta và anh trai không có quyền lên tiếng trong việc kinh doanh của gia đình. Bây giờ chi chính chỉ còn lại mỗi Úc Thời Phong, cậu ta không phải là một đứa trẻ bình thường, trong tương lai, sẽ có tám chín phần mười là nhà họ Úc sẽ rơi vào tay cậu ta, nhưng khi sự kiện Vô Nhân Cảnh nổ ra, một số nhà có danh tiếng chắc chắn sẽ liên hợp lại để đánh dẹp nhà họ Úc, hiện giờ đứa trẻ này có rất nhiều gánh vác trên vai.”
Thẩm Vị Ương yên lặng nghe Lãnh Diệp phân tích tình hình hiện tại của nhà họ Úc.
Đến khi anh ta nói xong, cô nhìn anh ta, hỏi: “Anh đến đây để nói với tôi về đám tang của Thời Ngạn, chẳng lẽ là ý của Úc Thời Phong sao?”
Lãnh Diệp gật đầu: “Cậu ta mong chị sẽ đến dự đám tang của Thời Ngạn, cậu ta muốn gặp chị.”
Nói xong, anh ta lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Với thái độ này của cậu ta, có lẽ Thời Ngạn và Úc Nam Đình sẽ chôn cùng với nhau, nhưng cậu ta lại muốn tôi đến đây để nói chuyện này cho chị, chẳng lẽ cậu ta không sợ chị đến gây chuyện sao?”
Thẩm Vị Ương nắm chặt vạt áo, đôi mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khi Lãnh Diệp cho rằng cô sẽ không nói nữa, đang định rời đi thì cô ngẩng đầu lên nói: “Nói với cậu ta, tôi sẽ đến dự đám tang của Thời Ngạn, mong cậu ta thu xếp chu
đáo.”
Cái ôm cuối cùng của Thời Ngạn dành cho Úc Nam Đình khiến cô không còn tư cách gì để phản đối việc chôn cất chung nữa.
Cô không phải là bố mẹ của Thời Ngạn, cô không thể làm trái với nguyện vọng trước khi chết của anh ấy là tách anh ấy và Úc Nam Đình ra, chứ đừng nói đến việc tự
mình quyết định chặt đứt tay của Thời Ngạn, khiến anh ấy chết không còn nguyên vẹn.
Có lẽ chỉ khi đi đến cuối con đường mới có thể thành thật với bản thân mình một lần.
“Nếu thật sự đúng như cậu ta nói, có lẽ đây là kết cục mà Thời Ngạn đã chọn.”
Sau khi Lãnh Diệp rời đi, Vũ Bách mới đi tới sofa ngồi xuống, sau đó mở lon bia ra, một hơi uống cạn bên trong.
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, trong mắt lộ vẻ không đành lòng: “Cậu cũng biết rồi.”
Vũ Bạch cười khổ nói: “Tôi biết nhiều hơn chị nghĩ đấy.”
“Tôi không ngờ người chị mà tôi không thể quên trong nhà tù 76 hóa ra là Doãn Thiên Mộc, hơn nữa lại còn là đàn ông. Chị Vị Ương, chị cảm thấy tôi có nực cười
không?”
Vừa nói, cậu ấy vừa định mở lon tiếp theo, nhưng Thẩm Vị Ương đã kịp thời đè xuống.
“Tôi không thấy nực cười.”
Vũ Bạch ngơ ngác nhìn cô, sau đó gõ tay cô ra, mở thêm lon nữa, uống hợp thêm một ngụm bia.
“Chị, tôi ra ngoài uống, không quấy rầy chị và bọn trẻ.”
Sau khi uống hết bia trong lon lần nữa, cậu ấy đứng dậy rời đi, định đến quán bar để mượn rượu giải sầu.
Thẩm Vị Ương biết cậu ấy rất khó chịu cần chỗ trút giận nên cũng không cản, một người đàn ông ra ngoài uống rượu, cho dù thế nào cũng không chịu thiệt. “Mẹ, mẹ không vui ạ? Mẹ vẫn đang lo lắng cho bố ạ?”
Khi chỉ còn lại một mình Thẩm Vị Ương trong phòng khách, Tiểu Y Y nắm tay Lãnh Diên đi tới.
Nhìn hai cô con gái vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, trong lòng Thẩm Vị Ương mềm nhũn.
“Bố sẽ không sao đâu.”
Cô ôm hai cô con gái nhỏ vào lòng, hôn chúng, an ủi chúng.
Y Y và A Diên cũng ôm chặt lấy cô, âm thầm an ủi cô.
“Chắc canh gà nấu xong rồi, đồ ăn cũng sắp làm xong, chúng ta đi ăn trước đi.”
Một lúc sau, Thẩm Vị Ương dẫn hai cô bé đi ăn cơm.
Lúc này A Quân và Tử Niệm cũng đi xuống tầng.
Tiểu A Nặc cẩn thận mang chiếc bánh vừa nướng xong ra.
Bọn nhỏ đều rất nghe lời.
Nhìn bọn trẻ, Thẩm Vị Ương lại cảm thấy đau lòng, tự hỏi khi nào A Cẩn sẽ tỉnh lại.
Đến lúc đó cả nhà bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau.
“Có lẽ là ngày mốt, mẹ sẽ đi dự đám tang của chú Thời Ngạn, các con đi với mẹ để từ biệt chủ Thời Ngạn được không?”
Những năm nay, khi Thời Ngạn cải trang thành Doãn Thiên Mộc, anh ấy đối xử rất tốt với bọn nhỏ, bây giờ anh ấy đi rồi, bọn nhỏ nên đến thăm viếng anh ấy.
Bọn trẻ rất hiểu chuyện, nghiêm túc đồng ý.
Úc Thời Phong cũng tổ chức đám tang rất thỏa đáng, cậu ta lấy thân phận người yêu của Úc Nam Đình cho Thời Ngạn, chôn cất chung với anh ta trong phần mộ tổ tiên nhà họ Úc.
Mặc dù trong lòng Thẩm Vị Ương có chút không thoải mái, nhưng Úc Thời Phong là bề dưới, để tổ chức một đám tang tươm tất theo nguyện vọng của bề trên dưới tình
huống trước sau là thù, đúng là không dễ dàng gì.
Lúc cô đưa bọn nhỏ xuống xe, đi tới cửa chính nhà họ Úc, một chàng trai cao lớn mặc bộ âu phục màu đen đang đứng sừng sững ở cửa đợi bọn họ.
“Cô Thẩm, đợi đã lâu.” Cậu ta vô cảm nhìn cô, nói.
Thẩm Vị Ương nhìn thẳng cậu ta nhưng không tìm được một tia oán hận nào trong mắt cậu ta.
Cô thấy lạ.
Khiến Vô Nhân Cảnh bị chìm xuống, hại chết chú của cậu ta, cô cũng được tính là một trong những người đã gây ra vụ việc đó nhưng tại sao chàng trai này có vẻ như không thù oán cô chút nào.
“Không ngờ cậu sẽ mời tôi tới dự đám tang của chú cậu, cậu không sợ chú cậu sẽ tức giận đến mức mở nắp quan tài bò dậy à?” Cô thử thăm dò.
Vẻ mặt Úc Thời Phong vô cảm mím môi, để lộ nụ cười giả dối: “Cô đến dự đám tang của bạn cô, chú Thời Ngạn, chứ không phải đám tang của chú tôi.”