Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Thẩm Vị Ương ngủ thẳng đến lúc Lộ Ôn Chu với Tưởng Gia Tân tới gõ cửa mới tỉnh lại.

Nhưng điều đánh thức cô không phải là tiếng gõ cửa của họ, mà là tiếng nói chuyện của họ với Diệp Phù Tô.

Cô gái gãi mái tóc rối bù, thay quần áo mới đi ra ngoài, lúc mở cửa nhìn thấy Lộ Ôn Chu đang định gọi cảnh sát, bởi vì hình như Diệp Phù Tô đã canh cửa nhà cô cả

đêm.

Diệp Phù Tô bây giờ quả thật có chút ngốc nghếch, không biết giải thích thế nào, cô chỉ có thể lập tức giải thích cho anh ta: “Anh ấy là anh trai tôi Diệp Phù Tô.”

“Thì ra là anh trai của Chiêu Chiêu”. Lộ Ôn Chu lúc này mới buông điện thoại báo cảnh sát xuống, đồng thời cũng rất khó hiểu “Nhưng tại sao, anh trai em lại ở cửa chờ em cả đêm.”

Thẩm Vị Ương nhất thời không nói nên lời, đầu óc vừa mới tỉnh lại có chút lag, không biết nên ứng phó như thế nào.

May mắn thay, lần này Diệp Phù Tô không bị mất sóng, giải thích giúp cô: “Bởi vì khi tôi đến không nói với em gái mình, tôi sợ làm phiền em ấy nghỉ ngơi.”

Bản thân Diệp Chiêu Chiêu cũng nói đây là anh trai cô, Lộ Ôn Chu cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn cô nói: “Thời gian không còn sớm, buổi chiều có phân cảnh của cô,

cô học thuộc lời thoại chưa?”

Ký hợp đồng với người ta, thì phải làm tốt mọi việc theo thỏa thuận.

Bây giờ mình ngủ thẳng đến bây giờ mới tỉnh, còn để đạo diễn người ta tới gõ cửa, Thẩm Vị Ương cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức nói: “Đã học thuộc lòng xong rồi, tôi đi tắm rửa trước, lập tức sẽ đến phim trường ngay.”

“Xin lỗi, đạo diễn Lộ, thật ngại quá, đến tận bây giờ tôi mới dậy, làm chậm trễ công việc của anh.”

Cô chắp hai tay nhìn Lộ Ôn Chu, áy náy xin lỗi.

Bộ dáng làm nũng đáng yêu này khiến Tưởng Gia Tân nổi giận.

Anh ta cướp lời Lộ Ôn Châu lạnh lùng nói với cô: “Cô Diệp, cô chỉ là một diễn viên nhỏ, cô không phải là nhà đầu tư trong bộ phim này, tôi hy vọng cô có thể có chút đạo

đức nghề nghiệp, đừng thiếu chuyên nghiệp gây ra cái trò cười để đạo diễn phải đích thân qua gọi như này.”

“Vậy thì tôi sẽ đầu tư vào bộ phim này”, Diệp Phù Tô không thể thấy người khác hung dữ với em gái mình, lập tức nói như vậy.

Anh ta ngây ngốc khờ khạo đột nhiên nói một câu này, thiếu chút nữa làm Tưởng Gia Tân nghẹn chết. Mẹ nó tên khờ này ở đâu ra vậy, đầu óc có vấn đề à.

Thẩm Vị Ương thì bị chọc cười.

Nhưng cũng rất biết thời thế mà không nói mát, vào nhà đi rửa mặt thay quần áo.

Đám người Lộ Ôn Chu đều rất lịch sự chờ ở ngoài phòng không đi vào, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn, ngoại trừ Tưởng Gia Tân, cả người khó chịu lắc lư, cuối cùng trực tiếp dựa vào trên người Lộ Ồn Chu.

Diệp Phù Tô có chút kỳ quái nhìn Tưởng Gia Tân một cái.

Lộ Ôn Chu có chút mất tự nhiên đẩy Tưởng Gia Tân ra khỏi người mình, thấp giọng khiển trách: “Cậu không có xương sao, tự mình đứng không được à?”

Tưởng Gia Tân làm nũng nói: “Đứng mỏi lắm, muốn dựa vào anh nghỉ ngơi một lát.”

Diệp Phù Tô:

Có phải anh ta không nên đứng ở đây cùng bọn họ không?

Lộ Ôn Chu cũng là một lời khó nói hết.

וו

Tưởng Gia Tân có loại tính cách thích làm nũng, ngày thường anh ấy cũng quen rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay có sự xuất hiện của người ngoài, anh ấy đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng lên, có chút không được tự nhiên.

“E hèm, anh Diệp, tôi đột nhiên nhớ tới bên kia có chút việc, nên sẽ không chờ Chiêu Chiêu nữa, đợi lát nữa Chiêu Chiêu đi ra không thấy chúng tôi, phiền anh nói giúp tôi một tiếng, tôi và Gia Tân chờ cô ấy ở phim trường. Bảo cô ấy trực tiếp đến gặp thợ trang điểm nhé.”

Diệp Phù Tô gật đầu: “Tôi chờ cô ấy là được rồi, hai người đi trước đi.”

Lộ Ôn Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chạy trối chết rời khỏi nơi này, Tưởng Gia Tân cũng đi theo. “Có phải cậu không thích Chiêu Chiêu phải không?”

Trên đường đến phim trường, để giải tỏa sự xấu hổ kỳ lạ này, Lộ Ôn Châu mở miệng hỏi Tưởng Gia Tân câu này.

Tưởng Gia Tân thờ ơ đi theo bên cạnh anh ấy, sau khi nghe anh ấy nói như vậy liền đáp: “Cũng chưa đến mức là thích hay không thích, nhưng em thực sự ghét việc cô ta vì lấy lòng anh mà tỏ ra dễ thương, nhìn mà ngứa tay muốn đấm người.”

Lộ Ôn Chu bị anh ta chọc cười: “Tưởng Gia Tân, cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn ấu trĩ như vậy?”

Hành vi hiện tại của anh ta, giống như một đứa trẻ ba tuổi thích tranh kẹo và sự chú ý với người khác vậy, khiến Lộ Ôn Chu dở khóc dở cười.

Tưởng Gia Tân lại không cảm thấy buồn cười chút nào, còn nhìn Lộ Ôn Chu không vui nói: “Anh, anh cảm thấy em buồn cười sao? Em chỉ không thích người ta làm nũng, dễ thương để lấy lòng anh thôi.”

Vốn lúc trước anh ta nói những điều đó, Lộ Ôn Chu đơn thuần chỉ cảm thấy anh ta giống như một đứa trẻ không muốn buông tha cho người mà thôi.

Nhưng hiện tại khi nói ra những lời này, Lộ Ôn Chu ngây ngẩn cả người, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Lưng anh ấy tê dại, có chút ngượng ngùng hỏi: “Sao cậu lại để ý như vậy?” Tưởng Gia Tân tựa như thờ ơ khoác tay mình lên vai Lộ Ôn Chu, làm nũng cười nói: “Đương nhiên là bởi vì em không muốn anh để ý tới người phụ nữ khác, em cũng không thích anh đối tốt với con nhóc kia.”

“Cô ta đẹp như vậy, chẳng may anh nhìn trúng cô ta thì sao.”

Anh ta nửa thật nửa giả bổ sung một câu này.

Cách anh ta nói chuyện bây giờ cũng mang theo một chút sự ngứa đòn giống như trước đây, còn mang theo vài phần vui đùa không chút để ý.

Lộ Ôn Chu cảm thấy đây là thủ đoạn làm nũng quen thuộc của Tưởng Gia Tân, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy chỗ nào là lạ, hình như có chỗ nào không bình thường lắm.

“Làm sao vậy, anh, anh sẽ không thật sự nhìn trúng cô gái kia chứ? Cô ta cùng Lãnh Hoài Cẩn dây dưa không rõ, anh đừng có ngốc nghếch, em cùng anh Cẩn từ nhỏ đã quen biết, anh ấy cũng không phải người dễ chọc đâu, các anh đến lúc đó vì một người phụ nữ mà làm loạn lên, anh nói xem một bên là tình nghĩa huynh đệ, một bên là tình bạn, đến lúc đó em phải giúp bên nào đây, anh, anh vạn lần đừng có để em phải khó xử.”

Hóa ra là bởi vì điều này.

Trong lòng Lộ Ôn Chu không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Gia Tân buồn cười quan sát vẻ mặt anh ấy hỏi: “Có chuyện gì vậy, anh, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng em thích anh, vì vậy em mới ghen tị với con nhóc Diệp

Chiêu Chiêu đó hả.”

“Cậu nói linh tinh gì đấy.” Lộ Ôn Chu phản ứng hơi có chút hung ác liếc anh ta một cái, “Thay vì dùng đầu óc đầy nước của cậu nghĩ đến những thứ linh tinh này, cậu

nên tưởng tượng làm sao nâng cao năng lực chuyên môn của mình đi. Đôi khi tôi hoài nghi cậu có thật sự học qua đạo diễn không, hay là cậu lên lớp lại không nghiêm túc

học.”

Sau khi nghe anh ấy nói như vậy, Tưởng Gia Tân càng cười to hơn: “Anh à, sao anh lại căng thẳng thế? Em đã nghĩ cái gì nào? Em chỉ thuận miệng nói đùa một câu, cũng không nghĩ gì cả, anh sẽ không cho rằng em thật sự thích anh chứ.”

Lộ Ôn Chu đỏ bừng mặt, càng tức giận, thẹn quá hóa giận đẩy anh ta ra, bước nhanh về phía trước: “Cả ngày không được việc gì hẳn hoi, cậu có thể đứng đắn một chút

được không?”

thôi.”

Tưởng Gia Tân cười đuổi theo: “Anh cũng không phải người ngoài, em đứng đắn với anh làm gì, dù sao em biết anh chính là người tốt nhất, em chỉ thích nói đùa với anh

Lê Ôn Chu: “… Tôi cảm ơn cậu quá cơ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK