Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên bà cụ vừa mở miệng, trọng điểm không phải là Lạc Miểu mà mũi nhọn luôn nhắm thẳng về phía Thẩm Vị Ương.

�- Nếu muốn phạt Lạc Miểu, vậy Thẩm Vị Ương bất kính với bề trên, có phải cũng nên bị phạt không? Vì công bằng với Lạc Miểu.”

Mặc dù bà cụ không giúp cô ta, nhưng bây giờ yêu cầu Thẩm Vị Ương chịu phạt cùng, cũng coi như đang giúp cô ta.

Lạc Miểu cảm thấy thoải mái hơn phần nào, sắc mặt cũng dịu đi.

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn, đợi phản ứng của anh.

Anh không nhìn cô, mà chỉ nhìn bà cụ Lãnh, cười tự giễu: “Bà là bề trên gì của cô ấy thế? Chẳng phải bốn năm trước bà đã ép cháu ly hôn với cô ấy sao? Bây giờ cháu

đã không còn quan hệ gì với cô ấy nữa.”

Nói xong, anh lại nhìn Lạc Miểu: “Bây giờ cô Thẩm là khách của tôi, nếu cô Lạc đắc tội với cô ấy thì cũng coi như đắc tội với tôi.”

Thím Phàn được chú Lý gọi đến.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thím Phàn, bình tĩnh nói: “Thím Phàn, thím hãy ra tay giúp cô Lạc đi!”

“Vâng.”

Thím Phàn do đích thân Lãnh Hoài Cẩn tuyển vào, chỉ nghe mỗi lời của Lãnh Hoài Cẩn, vậy nên cho dù bà cụ Lãnh vẫn đang ở đây, thím Phàn vẫn không chút do dự bước đến trước mặt Lạc Miểu, tát mạnh vào mặt cô ta.

Lạc Miểu cảm thấy nửa khuôn mặt bị tát của mình bỗng mất tri giác.

Thím Phàn thực sự dám đánh cô ta.

Còn bà cụ Lãnh chỉ đứng đó thờ ơ lạnh lùng và Lãnh Hoài Cẩn đang tức giận, chứ không hề có ý định giúp đỡ cô ta.

Lạc Miểu cố nén cơn đau đớn tê dại trên mặt, khó tin nhìn bà cụ, giận dữ nói: “Bà cụ Lãnh, cháu là vợ sắp cưới của Lãnh Hoài Cẩn do chính bà lựa chọn, giờ cháu bị đánh, chẳng lẽ mỗi nhà họ Lãnh các người có thể diện thôi sao?”

Bà cụ Lãnh cũng phớt lờ cơn giận của cô ta, ngược lại nói thẳng: “Vậy nên Lạc Miểu, bây giờ cô phải nhớ kỹ cô đang là con dâu nhà họ Lãnh, mà đã là con dâu thì phải

tiếp thu sự dạy bảo của nhà họ Lãnh, không phải ai cũng có cơ hội này đâu.”

“Tất nhiên, nếu như cô không chịu được kỷ luật, vậy thì nhà họ Lãnh chúng tôi cũng không chào đón cô.”

Có nghĩa là chỉ có con dâu nhà họ Lãnh mới đáng bị nhà họ Lãnh đánh thôi sao?

Bà cụ này thật thú vị, bà ta thực sự cho rằng thân phận con dâu nhà họ Lãnh là dát vàng lên mặt à?

Trong lòng Thẩm Vị Ương vô cùng mỉa mai.

Cho dù nhà họ Lãnh có kế thừa ngai vàng cũng không lọt vào mắt của cô.

Nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có thể suy nghĩ như Thẩm Vị Ương.

Lạc Miểu đã bị chặn họng trước câu nói của bà cụ Lãnh.

Cô ta tưởng rằng mình ăn mười cái tát thì sẽ ngồi vững chắc ở vị trí con dâu nhà họ Lãnh.

Chín cái tát tiếp theo, thím Phàn đều tát không thương tiếc, ngoại trừ đau đớn, Lạc Miểu không có cảm xúc tiêu cực nào khác.

Thẩm Vị Ương: “

Nhưng cô ta là vợ sắp cưới của Lãnh Hoài Cẩn do chính bà cụ Lãnh chọn, bà cụ kông định giúp cô ta, không có nghĩa sẽ không lợi dụng cô ta.

“Cô hãy bôi thuốc vào đi! Đợi đến ngày mừng thọ của tôi, tôi sẽ chuẩn bị lễ đính hôn cho cô và Hoài Cẩn, để người ở trong Đế Đô đều biết cô sắp trở thành con dâu nhà họ Lãnh chúng tôi.”

Lễ đính hôn ư?

Tim Thẩm Vị Ương thắt lại, không biết vì sao cô chợt cảm thấy rất hụt hẫng.

Bà cụ Lãnh cũng không buông tha cho cô, mà nhìn lên người cô, thản nhiên nói: “Cô Thẩm cũng đi cùng đi.”

“Nếu có thể xuất hiện ở chỗ này với thân phận khách khứa, chắc hẳn đã có quan hệ rất tốt với Hoài Cẩn, vậy nên cô cũng đến đó đi.”

Chắc chắn là bà cụ cố tình làm vậy.

Nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy hơi khó chịu?

Lãnh Hoài Cẩn sắp đính hôn với ai đâu liên quan gì đến cô?

“Hoài Cẩn, lễ đính hôn được tổ chức vào lễ mừng thọ của bà, cháu có ý kiến gì không?”

Lúc Thẩm Vị Ương vẫn còn ngẩn người, bà cụ đã hỏi Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương vô thức siết chặt tay, đứng ở đó căng thẳng, không hiểu sao lại muốn biết câu trả lời của Lãnh Hoài Cẩn, đồng thời cũng sợ câu trả lời của anh.

“Cháu không có ý kiến gì cả, miễn sao bà nội vui là được. Một tháng sau tại lễ mừng thọ, cháu sẽ tổ chức lễ đính hôn với Lạc Miểu, nếu như cô Lạc không chê bai một

kẻ tàn tật như cháu.”

Anh ngồi trên xe lăn, suốt thời gian qua anh thờ ơ như một cái máy không cảm xúc.

Thẩm Vị Ương cũng lạnh nhạt đứng một bên, nhưng trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Anh thực sự đã đồng ý.

Tại sao lại là Lạc Miểu, hình như anh không thân quen với Lạc Miểu lắm, mà hai người cũng không có nhiều tiếp xúc.

Cô không biết mình bị gì nữa.

Tại sao lúc Lãnh Hoài Cẩn đính hôn với người phụ nữ khác, cô lạ cảm thấy đau khổ như vậy.

Mãi đến khi giọng nói của bà cụ Lãnh tiếp tục vang lên, cô mới hoàn hồn.

“Cô Thẩm? Sao cô lại ngẩn người thế, đến giờ ăn cơm rồi, cô cũng là phụ nữ, hay là cùng tham khảo trang phục sẽ mặc trong lễ đính hôn với Miểu Miểu đi.”

Thẩm Vị Ương giả vờ bình tĩnh khẽ cười: “Tôi là vợ cũ của tổng giám đốc Lãnh, nếu như trên lễ cưới vẫn còn bóng dáng của tôi, cô Lạc sẽ cảm thấy chán ghét mất, nên

tôi không muốn thất vọng đâu.”

Nói xong, cô thẳng lưng bước lên tầng.

Mãi đến khi vào phòng, đóng cửa lại, Thẩm Vị Ương mới thả người ngồi trên tấm thảm cạnh giường, cả người bị bao trùm bởi cảm giác bất lực sâu sắc.

Chẳng phải cô đã sớm quyết định phải mau chóng tìm được Thẩm Quân, sau đó tìm cách bắt Lãnh Hoài Cẩn đến bệnh viện cấy ghép tủy cho A Nặc hay sao?

Tại sao, tại sao bây giờ anh sắp cưới người khác, cô phải thấy tự do chứ, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu như vậy.

“Di!”

Cô quên khóa cửa nên Lãnh Diên đã mở cửa đi vào.

Thẩm Vị Ương hơi sửng sốt, vội vàng lau đi giọt nước mắt không biết đã chảy xuống từ lúc nào, hắng giọng nhìn Lãnh Diên hỏi: “A Diên, sao cháu lại ở đây? Cháu không ăn cơm à?”

Lãnh Diên ngồi xuống cạnh cô, ôm đùi cô không trả lời.

Trước đây Thẩm Vị Ương đã nghe con bé nói quan hệ giữa con bé và bà cụ không được tốt cho lắm.

Bây giờ bà cụ Lãnh đang ăn cơm ở đây, có lẽ con bé không muốn ngồi ở bàn ăn hay gì đấy.

Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, một bàn tay nhỏ bé mềm mại đã chạm vào má cô, lau khô giọt nước mắt không biết đã chảy xuống từ lúc nào.

“Dì Thẩm, dì không làm mẹ của tôi nữa à?”

Cô bé lại tựa vào người cô như chú mèo con không nơi nương tựa, nhỏ giọng nói: “Tôi không thích dì kia làm mẹ của tôi, cũng không thích cụ nội. Dì Thẩm, dì làm người mẹ mới của tôi được không? Tôi vẫn thích di làm hơn.”

Đầu óc của bọn trẻ nhạy cảm hơn nhiều so với người lớn, bây giờ cô bé mới nói ra điều này, chắc chắn trước đây con bé đã không mấy vui vẻ khi phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của Lạc Miểu và bà cụ Lãnh, nên bây giờ mới cảnh giác như vậy.

Thẩm Vị Ương thương xót vuốt tóc cô bé, muốn an ủi cô bé nhưng lại không biết nên nói gì.

Đồng ý làm mẹ mới của con bé ư?

Chuyện này thật nực cười.

Trước tiên không nói đến việc không thể nào tiêu tan những nghi ngờ lúc trước một cách nhanh như vậy.

Ngay cả bây giờ, vai mẹ kế này cũng không phải cô muốn làm thì làm, bởi vì anh đã sắp đính hôn với vợ sắp cưới rồi.

Cuối cùng cô không nói gì cả, mà chỉ lẳng lặng ôm Lãnh Diên, truyền cho cô bé chút hơi ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK