Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có ý gì lòng cô không tự biết à? Cô hại anh Cẩn thành ra như vậy, cô còn tới đây làm gì?”

Lần đầu tiên cô dùng thân phận Thẩm Vị Ương gặp gõ Lãnh Hoan tại buổi tiệc từ thiện vào tối ngày hôm đó, Lãnh Hoan còn khá khách sáo với cô.

Nhưng lần này liên quan đến an nguy của Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoan lại có thái độ thù địch khi nói chuyện với cô.

Thẩm Vị Ương hiểu tình cảm anh em ruột thịt giữa bọn họ rất sâu sắc, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận sự vô lễ của Lãnh Hoan đối với mình.

Cô lạnh nhạt hất tay cô ta ra, sau đó đi ngang qua người cô ta nói: “Vậy giờ tôi sẽ đi.”

Là cô sai trước, quả thật cô không thể mặt dày mày dạn ở lại đây được.

Người phụ nữ ban nãy còn hung hăng hất tay của mình ra, hiện giờ lại lẳng lặng rời đi như vậy, Lãnh Hoan có cảm giác giống như mình vừa đánh một cục vào bông vậy,

cơn tức không có nơi để trút ra.

Cuối cùng khi cô ta nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt trên tay Bạch Thần, lập tức đi qua giành lấy cặp lồng nhét vào ngực cô: “Cô không cần phải giả vờ tốt bụng, mang theo đồ của cô rồi cút về luôn đi, ai biết được bên trong có bị cô hạ độc hay không.”

Hạ độc sao?

Dựa vào những thương tổn mà cô gây ra cho Lãnh Hoài Cẩn, nhà họ Lãnh nghi ngờ cô hạ độc cũng đúng thôi.

Đáng lẽ ra hôm nay cô không nên đến đây để chọc người ghét.

Cô đang định nhận lấy cặp lồng giữ nhiệt rồi rời đi luôn, nhưng Lãnh Hoan lại buông tay ra khá sớm, cô vẫn chưa kịp cầm lấy nó, cặp lồng giữ nhiệt đã rơi thẳng xuống

đất.

Canh gà mà cô đã chuẩn bị từ sáng sớm cứ văng tung toé ra đầy đất như vậy.

Lãnh Hoan và cô đồng thời im lặng.

Bạch Thần tức giận đi tới kéo Lãnh Hoan ra, nổi cáu nói: “Em có ý gì vậy, vô cớ gây rối còn chưa đủ sao? Lãnh Hoan, sao em lại không hiểu chuyện thế chứ”

Bởi vì không cẩn thận làm đổ canh gà, vốn dĩ Lãnh Hoan còn cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng hiện tại bị Bạch Thần quát như thế, cô ta lập tức nổi quạu: “Sao em lại không hiểu chuyện hả, người phụ nữ này ác độc như vậy, ai biết được trong bát canh gà

này liệu có bị hạ độc hay không!”

Bạch Thần: “Hạ độc gì chứ, Vị Ương tới thăm anh Cẩn, em đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”

Lãnh Hoan: “Lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử? Bạch Thần anh bị mù à, người phụ nữ này suýt chút nữa đã hại chết anh Cẩn đấy, em nghi ngờ cô ta có ý xấu thì sao lại

thành tiểu nhân chứ hả?”

Bạch Thần: “Cô ấy không cố ý, cô ấy không biết đến sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân. Em có thời gian trách móc cô ấy, sao không đi trách anh trai em cứ che giấu chuyện này không chịu nói thẳng, nên mới gây ra nhiều hiểu lầm giữa hai người bọn họ.”

Lãnh Hoan: “Anh muốn anh trai em thẳng thắn như thế nào, chẳng lẽ muốn anh ấy nói cho cô ta là, Lãnh Hoài Sân là ân nhân cứu mạng của vợ chồng bọn họ, muốn cô ta và anh ấy cùng hầu hạ Hà Sở và đứa trẻ trong bụng Hà Sở hả?”

“Hà Sở thích anh Cẩn là chuyện là mọi người đều biết, cô ấy bằng lòng sinh A Diêu ra cũng là vì cảm thấy mình và anh Cẩn có hy vọng, anh cảm thấy anh trai em sẽ

nhẫn tâm kêu vợ của mình qua hầu hạ một tình địch đang như hổ rình mồi à? Nhờ đâu cô ta chợt nghĩ không thông, vì ơn cứu mạng mà nhường chồng mình cho người phụ nữ khác thì phải làm sao?”

“Cô nói gì, ơn cứu mạng gì cơ?”

Vốn dĩ Thẩm Vị Ương đang im lặng ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp cặp lồng giữ nhiệt, nghe thấy Lãnh Hoan nói như vậy, lòng cô chợt căng thẳng, lập tức đứng lên lo lắng nhìn cô ta hỏi.

Chợt nhận ra hình như mình vừa nói lõ miệng, biểu cảm của Lãnh Hoan hơi mất tự nhiên: “Không có gì, dù sao cô đã quen không tim không phổi rồi, cứ coi như là tôi

chưa nói gì đi.”

“Vốn dĩ sự tồn tại của Lãnh Hoài Sân là điều cấm kỵ khiến cả dòng họ nhà họ Lãnh cảm thấy xấu hổ, cô cứ coi như anh Cẩn vì kiêng kỵ nên mới không nhắc tới đi, mà vốn dĩ cũng vì nguyên nhân này, cô nghĩ sao cũng được.”

Nói xong, Lãnh Hoan vội vàng rời đi, giống như sợ mình lại nói lõ miệng tiếp vậy.

Trong lòng Thẩm Vị Ương dấy lên nghi ngờ.

“Tính tình của em ấy là vậy đó, tối hôm qua Lãnh Hoài Cẩn xảy ra chuyện, em ấy cả đêm không ngủ, cô đừng so đo với em ấy nha?”

Bạch Thần xấu hổ giải thích cho hành động vô lễ của Lãnh Hoan.

Thẩm Vị Ương cười khổ: “Tôi có thể hiểu được, nếu là tôi, tôi cũng sẽ rất tức giận.”

Nếu người bị thương chính là Lục Vân Sâm, dù Mộ Thanh Hoan có là người bạn tốt nhất của cô, cô cũng không thể nào không nảy sinh oán hận trong lòng.

Bạch Thần thở dài, sau đó cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt từ trong tay cô.

Thẩm Vị Ương sửng sốt, không rõ anh định làm gì.

Bạch Thần: “Không phải vẫn còn dư một ít à, dù rằng không uống được nữa nhưng cũng nên để anh ấy biết hiện tại cô rất quan tâm anh ấy.”

Thẩm Vị Ương hơi mất tự nhiên phủ nhận: “Tôi không.”

Bạch Thần: “Cô lại miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo rồi. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ thông được à, giữa cô và anh Cẩn là vì thiếu sự kết nối nên mới dẫn đến như vậy.”

Nói xong, anh cầm theo cặp lồng giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương hoảng hốt gọi anh ta một tiếng, nhưng mà khi anh ta ngoảnh lại cô chỉ bảo: “Không có gì đâu, cảm ơn anh, tôi về trước đây.”

Thật ra cô định nhờ vị luật sư này điều tra giúp cô xem trước đây cô có từng gặp anh em Lãnh Hoài Sân và Lãnh Hoài Cẩn không. Những gì Lãnh Hoan vừa nói khiến cô

rất bận tâm, trực giác của cô mách bảo chuyện này có liên quan đến đoạn ký ức bị mất của cô mà Tiêu Diễn đã nhắc tới khi trước.

Nhưng nhớ tới thái độ thù địch của Lãnh Hoan đối với mình, cô cảm thấy mình không thể nhờ vả Bạch Thần được.

Dù sao Bạch Thần cũng là bạn trai của Lãnh Hoan, nếu cô lại nhờ Bạch Thần đi điều tra chuyện mà Lãnh Hoan không muốn nói ấy, có vẻ hơi quá đáng.

Sau khi Bạch Thần xách theo cặp lồng giữ nhiệt đi vào phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn, bề trên nhà họ Lãnh đều đã rời đi, chỉ còn lại Lãnh Hoan và Lãnh Diệp vẫn đang ở trong đó nghe Lãnh Hoài Cẩn dặn dò đôi điều.

Nhìn thấy Bạch Thần bước vào, Lãnh Hoài Cẩn liếc nhìn anh ta.

Bạch Thần căng thẳng nắm chặt cặp lồng giữ nhiệt trong tay.

Hôm nay là lần đầu tiên anh ta lấy thân phận bạn trai của Lãnh Hoan xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Lãnh.

Anh ta muốn cưới Lãnh Hoan, nên rất sợ người nhà họ Lãnh không hài lòng về mình.

Ban này đông người nên anh ta cứ tưởng rằng Lãnh Hoài Cẩn không chú ý tới mình, hiện tại thì anh ta bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng.

Lãnh Hoan sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ nổi giận vì trước đó Bạch Thần đã giúp Thẩm Vị Ương chuẩn bị thủ tục ly hôn, lúc này cô ta cũng có chút lo lắng: “Đây, đây là bạn trai em – Bạch Thần, là, là một luật sư, nghe nói anh Cẩn nằm viện nên tới đây thăm anh.”

Ban này cãi nhau là chuyện của ban này, ít nhất tại thời điểm hiện giờ thì Lãnh Hoan vẫn rất che chở cho Bạch Thần.

Cô ta vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Lãnh Diệp, muốn nhờ anh tư giúp mình.

Lãnh Diệp đang định mở miệng giải vây, Lãnh Hoài Cẩn nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay Bạch Thần, hỏi: “Cô ấy tới à?”

Bạch Thần gật đầu, một lúc sau mới phản ứng lại là anh đang nhắc tới Thẩm Vị Ương, lập tức đáp: “Ban nãy tôi nhìn thấy cô Thẩm đến nhưng không vào trong, nên tôi

mới đi theo cô ấy ra ngoài.”

“Canh gà trong cặp lồng giữ nhiệt này là cô ấy nhờ tôi nói cho anh biết, bảo là đồ cô ấy đặt mua ngoài.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay anh ta, vẻ mặt đen tối khó dò: “Cặp lồng giữ nhiệt này là do tôi, cô ấy và cả YY A Nặc đã mua khi cùng đi dạo trong trung tâm thương mại, cô ấy không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường, cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến những thứ liên quan đến tôi.”

Tuy rằng trên mặt Lãnh Hoài Cẩn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng anh nói như vậy, rõ ràng là đã nản lòng thoái chí với Thẩm Vị Ương rồi.

Bạch Thần thầm kêu khổ thấu trời trong lòng.

Nếu biết trước anh ta đã không mang thứ đồ này vào rồi.

Nhưng mà nếu anh đã nói như vậy, có lẽ anh sẽ không uống đâu, cũng sẽ không hỏi vì sao canh gà chỉ còn dư lại một chút.

Như vậy, anh sẽ không biết ban nãy Lãnh Hoan và Thẩm Vị Ương đã xảy ra tranh chấp với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK