“Nơi này là nơi công cộng, anh chú ý chút đi.”
Lãnh Hoài Cẩn tới gần, vành tai Thẩm Vị Ương đỏ lên, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt trong phòng tiệc này đang lặng lẽ quan sát bọn họ.
Tuy rằng Lãnh Hoài Cẩn là người nước A nhưng anh vẫn là nhanh niên trẻ tuổi tài giỏi nóng bỏng tay trong giới thượng lưu nước Y.
Lúc trước khi anh ở nước Y một năm, anh đã bộc lộ tài năng, trở thành con rể trong mắt quý ông quý bà giới thượng lưu.
Bây giờ anh ba mươi mấy tuổi lại xuất hiện trong bữa tiệc hoàng thất, khí chất trên người được tuổi tác mài giũa, giống như rượu vang đỏ thuần khiết khiến người ta cảm
thấy càng thêm kinh diễm và đáng thưởng thức.
Anh từng cùng vợ tham gia buổi họp báo của Lãnh Thị, trai xinh gái đẹp rất xứng đôi, không biết đã tổn thương bao nhiêu trái tim cô gái nước Y. Từ đó về sau cũng nhớ kỹ dáng vẻ của nữ doanh nhân may mắn Thẩm Vị Ương kia, không ngừng trằn trọc suy nghĩ rốt cuộc mình kém hơn người phụ nữ đó ở điểm nào? Vì sao người nắm bắt
được Lãnh Hoài Cẩn lại là cô.
Kết quả cuối cùng cũng rất đơn giản, đó là xét về ngoại hình và khí chất thì không ai có thể sánh được người phụ nữ rất có bản lĩnh trong giới kinh doanh này, cô và
nam thần ở cùng nhau chính là sự kết hợp bền chặt.
Vì vậy, họ chấp nhận số phận.
Mấy thứ như tình yêu này chỉ có khi thế lực ngang nhau mà thôi.
Không xứng để ngưỡng mộ cả đời.
Chỉ là khi bọn họ sắp từ bỏ, đột nhiên xuất hiện Diệp Chiêu Chiêu ngoại trừ diện mạo xinh đẹp thì lại không còn gì cả.
Lãnh Hoài Cẩn nói là trợ lý.
Nhưng hai người kề sát tai nhau nói chuyện như vậy, bầu không khí mờ ám như vậy, làm sao có thể là quan hệ công việc thuần khiết.
Hơn nữa con nhóc trông chỉ mới mười tám tuổi này thì có thể hiểu biết được gì, có thể giúp đỡ anh trong công việc được gì chứ?
Vì thế mấy cô gái mơ mộng đau lòng, vừa mới chấp nhận nam thần kết hôn sớm, bây giờ lại bị ép tiếp nhận việc nam thần cũng chỉ là kiểu người thấy đẹp là yêu, loại
cặn bã ngoại tình không có đạo đức đàn ông.
Thẩm Vị Ương cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mơ hồ mang theo mùi thuốc súng trong không khí. Cô chỉ cảm thấy cả người khó chịu, sau khi đẩy Lãnh Hoài Cẩn ra một chút vẫn cảm thấy bầu không khí kỳ quái.
Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu nhìn cô: “Em sao vậy?”
Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua mấy cô gái đang nhìn cô cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông luôn thu hút ong bướm này: “Là em nên hỏi anh, không có việc gì thì đẹp trai như thế làm gì? Sắc đẹp hại nước hại dân, bây giờ mong anh tránh xa em ra một chút, em muốn sống sót rời khỏi lâu đài này.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ hơi ai oán của cô, không khỏi nở nụ cười.
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, anh bắt máy nói vài câu, sau khi cúp máy lại nói với Thẩm Vị Ương: “Lễ phục của em đã được đưa tới rồi, anh dẫn em đi thay.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ tới việc vừa rồi lễ phục của mình bị champagne làm bẩn.
Nhưng mà có Diệp Phù Tô che chở, chỉ có làn váy là dính vết rượu. Bởi vì mới đến đây, cô sợ phiền phức nên không nghĩ đến việc thay lễ phục, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại sắp xếp xong xuôi cho cô.
Bởi vì anh săn sóc, Thẩm Vị Ương cảm thấy trong lòng ấm áp.
Không còn ai như Lãnh Hoài Cẩn nữa.
Có mấy quý tộc hoàng thất đến nói chuyện với Lãnh Hoài Cẩn, cô không để anh dẫn mình đi thay lễ phục, tự mình đi theo thị vệ mà Lãnh Hoài Cẩn đã liên hệ.
Thẩm Vị Ương vừa đi, những cô gái đã lén lút quan sát Lãnh Hoài Cẩn bèn tới làm quen với anh.
“Ngài Lãnh, tối nay anh có bạn nhảy không?”
Maya tự nhận mình xinh đẹp, cô ta cười thoải mái mời Lãnh Hoài Cẩn.
Đúng lúc thanh niên đang bắt chuyện với Lãnh Hoài Cẩn là Soha, anh trai Maya, nhìn thấy em gái đi tới, anh ta không khỏi cười trêu chọc Lãnh Hoài Cẩn: “Quả nhiên vẫn là ngài Lãnh có sức hút. Xưa nay em gái tôi chưa từng mời đàn ông khiêu vũ đâu.”
Lãnh Hoài Cẩn hờ hững nhìn Maya, sau đó cười mà như không hỏi Soha: “Ồ? Vậy ý của ngài Soha là, em gái anh mời tôi khiêu vũ là vinh hạnh của tôi?”
Lúc này Soha mới ý thức được lời nói của mình không ổn, cười gượng giải thích: “Tôi không có ý này, ha ha ha, ngài Lãnh đừng hiểu lầm.”
Maya cũng lúng túng giải thích: “Là vinh hạnh của tôi, nếu có thể khiêu vũ với ngài Lãnh là phúc ba đời nhà tôi. Chỉ là không biết ngài Lãnh có cho tôi vinh hạnh này
không?”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt nói: “Tôi đã có bạn nhảy, cô có thể đi tìm người khác.”
Vẻ ngoài của Maya rất đẹp, vì vậy ngày thường cô ta cũng nhận được ưu ái của người đẹp, hiếm khi bị từ chối.
Bây giờ cô ta đã chủ động đến mời Lãnh Hoài Cẩn khiêu vũ mà anh còn không biết điều từ chối cô ta như thế, không hề nể mặt cô ta chút nào.
Khóe mắt liếc về phía nhóm bạn thân đang xem trò cười, trong lòng Maya nổi nóng.
Cô ta siết chặt tay, không cam lòng nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi: “Là Diệp Chiêu Chiêu vừa rồi ở cùng anh sao?”
Lãnh Hoài Cẩn thản nhiên gật đầu, nhưng mà không để ý tới cô ta, anh không kiên nhẫn nhìn anh trai của cô ta: “Ngài Soha, anh còn muốn tiếp tục đề tài vừa rồi không? Nếu như không muốn, vậy tôi đi trước.”
Mặc dù Lãnh Hoài Cẩn đã rời khỏi Lãnh Thị nhưng anh vẫn biết rất nhiều tin tức tiền tuyến, nói chuyện với anh còn tốt hơn là đọc sách mười năm.
Soha không muốn em gái phá hỏng cơ hội bắt chuyện tốt đẹp này, vì thế nhìn Maya, có hơi khó chịu nói: “Người ta đã có bạn nhảy rồi, em còn cố chấp làm gì? Muốn làm người thứ ba sao? Maya, mau về đi, đừng ở đây làm chuyện mất mặt nữa.”
Tính tình của Soha từ trước đến nay là có sao nói vậy, nhưng anh ta nói lời này vào trường hợp này, làm cho Maya không xuống nước được.
Dường như cô ta đã nghe thấy tiếng cười nhạo của nhóm bạn thân, đang cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình.
Soha không hiểu tâm tư con gái, chỉ cảm thấy em gái cố chấp khiến cả nhà mất mặt, một lòng một dạ bảo cô ta rời đi: “Ngài Lãnh không phải là người tùy tiện, nếu đã có bạn gái thì sẽ không khiêu vũ với em nữa đâu. Em hết hy vọng đi, tìm người khác không được sao? Bây giờ anh có chuyện quan trọng muốn nói với ngài Lãnh.”
“Gì mà không phải là người tùy tiện, em thấy anh ta rất tùy tiện thì có.” Bị anh trai quở trách không ngừng, còn có nhóm bạn thân đang cười nhạo ở bên kia, Maya thẹn quá hóa giận, cô ta không khỏi bùng nổ: “Vừa rồi anh ta dẫn theo kẻ thứ ba rêu rao khắp nơi, còn dám nói là chồng tốt là đàn ông tốt gì chứ! Anh ta cũng chỉ là kẻ ham mê sắc đẹp mà thôi, bây giờ còn giả vờ đứng đắn làm gì?”
Thà làm ngọc võ chứ không làm ngói lành.
Tính tình của Maya là như thế.
Nhưng suýt nữa đã dọa anh trai cô ta sợ gần chết.
Soha lập tức kéo cô ta đi: “Im miệng, em nói gì đó! Còn không mau cút sang một bên cho anh.”
Sau khi kéo Maya đi, anh ta lại vội vàng trở về xin lỗi Lãnh Hoài Cẩn đang uống rượu như không có gì xảy ra.
“Xin lỗi ngài Lãnh, thật sự xin lỗi. Em gái tôi còn nhỏ, nói không biết nghĩ, mong anh đừng so đo với con bé được không? Con bé không có ý xấu đấu, chỉ là nóng nảy
một chút mà thôi.”