Lãnh Quân đề nghị để Hạng Tri Mộ chuyển đến biệt thự ở Vịnh BangSan, Hạng Tri Mộ không từ chối hứa sẽ thu xếp đồ đạt và chuyển tới đó trong vài ngày tới.
ấy biết rằng ngoài những thứ khác, trong ngôi biết thự đó còn có một cây đàn piano và anh muốn cô luyện tập đàn ở đó.
Nếu cô ở trong biệt thự của anh và luyện tập đàn, đồng nghĩa với việc cô đã thực sự trở thành một con chim hoàng yến trong lồng.
Nhưng với cô bây giờ làm chim hoàng yến còn hơn là làm chó hoang.
Chỉ cần không quên ý định ban đầu của mình và tiếp tục rèn luyện kỹ năng bay, một ngày nào đó chiếc lồng sẽ được mở ra và con chim hoàng yến vẫn có thể bay.
Nhưng nếu con chó đi lang thang kiếm ăn bị người ta đánh chết, thì một chút hy vọng cũng không còn.
“ Em có thức sự sẵn sàng chuyển đến sống cùng anh không?”
Lãnh Quân không ngờ Hạng Tri Mộ lại đồng ý nhanh như vậy, nghe cô đồng ý anh còn tưởng mình đang mơ.
Nếu không biết rằng anh ấy coi mình như một vật thay thế cho cô gái tên A Diên, đôi khi Hạng Tri Mộ còn tưởng rằng Lãnh Quân thật sự thích cô.
Giờ phút này, bị ánh mắt kinh ngạc của anh nhìn chằm chằm, hái bên má cô có chút nóng lên, thầm nghĩ có phải mình đồng ý quá vội vàng: “Nếu như anh chỉ thuận miệng nói thôi, còn nếu không tiện, thì tôi sẽ.”
“Không phải lời nói tùy tiện đâu, nghiêm túc đó” mắt anh lộ ra vẻ vui mừng thích thú: “ Cảm ơn em, Mộ Mộ”
“Cảm ơn tôi làm gì,” Hạng Tri Mộ nghĩ rằng người này thực sự kỳ lạ, rõ ràng là anh ta đang giúp cô, nhưng tại sao anh ta lại là người cảm ơn cô. Lãnh Quân biết rằng cô ấy sẽ không hiểu chuyện gì và cũng không muốn cô ấy biết.
Thế là anh không giải thích, cười xoa đầu cô hỏi: “Có thể chủ động hôn anh lần nữa không?” Bọn họ đang chờ đèn đỏ, ở ngã tư tiếp theo là đến công ty của cô rồi.
Hạng Tri Mộ da mặt dày đến mấy cũng không thể cưỡng lại tiếng còi xe phía sau nên nhanh chóng tiến đến hôn Lãnh Quân. Lãnh Quân hơi nghiêng đầu lại, đề nghị cô chủ động hôn lên môi mình.
Nhưng anh cũng không làm khó cô, thay vì tiếp tục hôn sâu hơn, anh vừa lái xe vừa cười nói: “Rất ngọt, chắc không phải nằm mơ đâu ha.” Hai gò má của Hạng Tri Mộ
ửng hồng, hai tay đan vào nhau, ngượng ngùng không nói nên lời.
Lãnh Quân liếc mắt nn hai gò má ửng đỏ của cô, vui vẻ nói: “ Tôi nay tan làm anh qua đón em, nhu yếu phẩm, quần áo mỹ phẩm hằng ngày đều đã chuẩn bị đủ ở đó, em chỉ cần đến đó ở thôi, em sẽ có thời gian đến chỗ Quan Thi Nam để thu xếp sau.”
”
Nói xong, anh đỗ xe ở một ngã tư vắng vẻ cách công ty không xa, trầm ngâm nói: “ Buổi tối anh đổi xe, ở chỗ này đợi em”
Cô đã từ chối khéo việc anh muốn đón cô vào ban đêm, nhưng anh ân cần và chu đáo đến mức cô khó có thể từ chối.
Vì vậy, không còn cách nào khác cô đành ngầm đồng ý và sau khi tạm biệt nhau, cô đi bộ về phía công ty
Ngồi trong xe, Lãnh Quân nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhỏ bé của cô rời đi, ý đồ đen tối trong lòng lại dâng lên.
Rõ ràng bây giờ là buổi sáng mà đã nóng lòng mong chờ đến tối rồi.
Đợi đến khi không còn thấy bóng lưng của Hạng Tri Mộ, Lãnh Quân mới gọi điện cho Du Chí.
“ Tối nay Đỗ Tổng mời tôi đến dùng bữa phải không?”
Du Chỉ trả lời: “Đúng vậy, nhưng cậu bảo không có thời gian sau đó đùn đẩy qua bên tôi, bây giờ có muốn liên hệ lại chút không?”
” Không cần”, Lãnh Quân ngăn cậu ta lại, sau đó nói ra mục đích của mình, “Bảo họ mang Lý Cảnh đến, sau đó tôi sẽ nhờ Tiểu Thư tiếp đãi họ, và tìm thêm một vài cô gái xinh đẹp gửi qua đó, mấu chốt lại là chọn một cô thông minh để hầu hạ Lý Cảnh.”
Mộ Mộ mơ hồ và không chịu ly hôn, vì vậy anh ta sẽ bắt đầu từ Lý Cảnh và yêu cầu Lý Cảnh đề nghị ly hôn.
Du Chỉ có chút do dự thuyết phục: “Đại thiếu gia, làm như vậy không tốt lắm, dù sao thì Lý Cảnh cũng là chồng của cô Hạng, bọn họ còn chưa ly hôn, nếu như Lý Cảnh
làm loạn, cô Hạng phát hiện sẽ rất tức giận.”
“Cô ấy sẽ không tức giận” Lãnh Quân kiên quyết nói, “Hãy làm theo lời tôi, tiện yêu cầu Trác Kiều Sở tìm một bác sĩ nam khoa giỏi càng sớm càng tốt để chữa khỏi cho
Lý Cảnh.”
Mặc dù anh không biết tại sao Hạng Tri Mộ từ chối ly hôn với Lý Cảnh, nhưng anh biết rất rõ rằng Hạng Tri Mộ không có tình cảm với Lý Cảnh. Cô ấy chỉ là đền đáp công
ơn cứu mạng, khi cô ấy bị gia đình Lý Cảnh đối xử vô lý và Lý Cảnh không thể đứng về phía cô ấy, cô ấy đã tức giận đòi ly hôn và muốn dùng việc ly hôn như một con bài
thương lượng để được Lý Cảnh quan tâm.
Nhà họ Lý xảy ra biến cố lớn như vậy, sau sự việc diễn ra tối lần đó cô cũng không đến thăm hỏi, cân nhắc ưu nhược điểm khi ở cùng hắn, hiển nhiên cô ấy đối với người chồng Lý Cảnh này không có chút tình cảm nào.
Chỉ là tại sao chưa ly hôn? Lãnh Quân mãi cũng không thể hiểu.
Nhưng anh không có ý định điều tra, khó khăn lắm cô ấy mới đồng ý sống cùng nhau, anh không muốn làm những việc cô ấy không thích để gây thêm rắc rối. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu không cắt đứt với Lý Cảnh, việc của nhà họ Lý nhất định sẽ là một mớ hỗn độn.
Hạng Tri Mộ không ngờ rằng Trương Phương Hoa lại vô liêm sỉ đến mức trực tiếp đến công ty tìm cô.
Sau vào được nơi làm việc của Hạng Tri Mộ, Trương Phương Hoa liền vung ra những lời mắng nhiếc: “Hạng Tri Mộ, đồ ti tiện vô tâm, bố chồng cô sắp chết đến nơi và không có tiền để cứu, và bây giờ ông ấy sắp bị đuổi ra khỏi nhà. “Còn cô thì vui vẻ ngồi trong điều hòa, ăn sung mặc sướng, mặt mũi của cô để đâu hả?”
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều sửng sốt, tất cả đều đặt công việc xuống và kinh ngạc, hóng chuyện.
Mặc dù mỗi gia đình đều có chuyện đời tư khác nhau, nhưng việc gây rối trong công ty rất hiếm thấy. Hạng Tri Mộ bối rối sững sờ một chỗ, ước gì mình có thể tìm thấy
một vết nứt trên mặt đất, hoặc đập đầu chết, miễn là có thể thoát khỏi con mắt phán xét của đồng nghiệp.
Nếu không thể trốn tránh, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, Hạng Tri Mộ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh nhìn Trương Phương Hoa trao đổi với bà ta, muốn bảo bà ấy về nhà
trước, có chuyện gì sau khi về tới nhà thì nói tiếp. .
“Dì, chúng ta về nhà hãy nói chuyện, đây là công ty, đồng nghiệp của con còn phải làm việc.”
Kết quả là Trương Phương Hoa nghe nói đến về nhà, thì càng hét lớn hơn: “Về nhà? Nhà nào? Hạng Tri Mộ, đồ khốn khiếp, nhà cháy là do mày làm. Mày muốn đưa tao
về nhà nào?”
“Trời ơi, nhà cháy à? Thảo nào Tri Mộ gần đây xin nghỉ phép không đi làm.”
“Hình như là ở, thê thảm quá, ta nhớ cô ấy ở thuê nhà mà, nếu mà đốt nhà thuê ở Đế Đô thì phải bồi thường bao nhiêu?”
”
đâu.”
Thê thảm cái gì không biết, không phải là lỗi do người nhà cô ấy sao, mọi người không nghe bà già kia nói gì à, nhà cháy không phải nhà căn nhà mà Hạng Tri Mộ thuê
Những đồng nghiệp thường thích buôn chuyện bắt đầu nhỏ giọng xì xào, càng về sau càng nhiệt tình hơn, thậm chí còn bắt đầu hỏi thẳng Trương Phương Hoa về căn
nhà bị cháy, Trương Phương Hoa mới đầu còn có chút áy náy, nhưng hiện tại nhiều người bàn tán như vậy, bà tựa hồ tìm được người chống đó, lập tức lớn tiếng nói: “Không phải, tôi có ý tốt đi nấu cơm cho đôi vợ chồng trẻ bọn họ ăn, nhưng cô ta luôn tìm cách gây chuyện với tôi, sau đó thì ngôi nhà vô tình bị thiêu rụi.