Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi trước đã. Những chuyện này để ngày mai lại nói tiếp.”

Lãnh Hoài Cẩn cọ vào gò má của cô, dụ dỗ cô.

“Bạn của em cũng là bạn của anh, anh sẽ để ý bên Diệp Phù Tô. Em không cần quá lo lắng, đi nghỉ ngơi trước đã có được không?”

Gấp gáp quả thật vô dụng, vẫn phải bồi dưỡng tinh thần cho tốt để đón nhận ngày mai.

Thẩm Vị Ương gật đầu, nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Vậy chúng ta đi nghỉ trước đi, chuyện của ngày mai để ngày mai nói.”

“Mấy ngày nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, tinh thần không vui vẻ nổi.”

Lãnh Hoài Cẩn căng thẳng nhìn cô, hỏi: “Là do vết thương còn chưa khỏi sao?”

Thẩm Vị Ương duỗi tay xoa gò má của anh, buồn cười nói: “Sớm đã khỏi rồi, hơn nữa không biết có phải là bị anh lây nhiễm hay không? Em phát hiện sau khi ở cùng

anh, vết thương của em đã hồi phục rất nhanh.”

Hiện giờ Lãnh Hoài Cẩn có thể chất đặc biệt, nhưng cô thì không phải, cô vẫn là người bình thường giống như trước đây.

Thế nhưng không biết vì sao, vết thương do trường đấu thú để lại lần này lại lành rất nhanh.

Những thuốc hữu dụng lúc bị thương trước đây, không có gì đặc biệt.

Nếu nói là ngoại vật kích thích, cũng chỉ có khi đó ở cùng Lãnh Hoài Cẩn.

Trước đây không phải có loại thuyết pháp gọi lấy dương bổ âm sao, có lẽ chính là như vậy.

”Đợi đến lúc sau khi về nước thì đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện đi. Anh lo rằng anh ổn rồi, nhưng thật ra em lại xảy ra vấn đề gì đó.”

Chuyện như vậy quá mức kỳ quái, cô không muốn Lãnh Hoài Cẩn bởi vì cô mà gặp chuyện không may.

Bàn tay lớn của Lãnh Hoài Cẩn bắt đầu không ở yên, anh cười với cô, nói: “Cho dù bị em vắt kiệt, anh cũng vui vẻ mà.” “Anh có thể nói cái gì đứng đắn một chút hay không?”

Cô đẩy bả vai anh, sau đó ngồi xuống đầu gối anh một lát, tiếp đó lại muốn đứng dậy ngay lập tức, đề phòng anh giở trò lưu manh.

”Ngày mai còn có chuyện chính phải làm, anh đừng làm xằng bậy vào lúc này.”

”Được được được, anh không làm bậy.” Anh cười chịu thua: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh còn có chút chuyện phải xử lý, đợi xử lý xong anh sẽ tới với em.”

“Em ở lại với anh.” Mấy ngày nay anh đã bôn ba vì cô, làm sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ để anh bị mệt mỏi.

Lãnh Hoài Cẩn lại cười, trong mắt ẩn chứa suy nghĩ đen tối, trêu chọc: “Em ở lại sẽ chỉ khiến anh suy nghĩ rằng chúng ta còn chưa từng thử làm chuyện đó trong thư phòng, đến lúc đó anh sẽ không còn tinh lực xử lý công việc mất.”

Lưu manh già.

Thẩm Vị Ương bị ánh mắt ẩn chứa tình dục không che giấu được của anh khiến cho mặt đỏ tim đập, lập tức hốt hoảng rời đi.

Chờ cho cô rời đi rồi, nụ cười của Lãnh Hoài Cẩn mới dần trở nên lạnh lẽo, anh cầm lấy cây súng lục trong ngăn kéo sau đó rời khỏi thư phòng

”Trước khi trời sáng phải thu dọn sạch sẽ, ngày mai phu nhân sẽ đi qua đây, đừng để làm ô uế chân cô ấy.”

Trước đài tế lớn nhất của đất nước A, có khoảng mấy chục người ngã xuống vũng máu, nếu nói rằng máu chảy thành sông cũng không quá đáng.

Mười mấy người tinh nhuệ của nhà họ Diệp mai phục ở chỗ này chờ đến khi trời sáng sẽ lao ra cứu Diệp Tu Ly, chỉ còn lại một mình Đao Ba, quỳ rạp xuống trước mặt

Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn anh ta với vẻ đùa cợt, nói: “Tôi ngược lại thật ra sơ sẩy cậu, không nghĩ tới cậu lại có bản lĩnh vượt ngục lớn như vậy. Diệp Tu Ly đã cho cậu uống thuốc mê gì, mà cậu lại dám liều chết cứu ông ta?”

Mặc dù Đao Ba quỳ trước mặt anh, thế nhưng vẫn kiêu ngạo không lên tiếng như cũ ngẩng đầu nhìn anh: “Người như anh sẽ không hiểu, anh vĩnh viễn cũng không hiểu ngài Diệp đã cho những người chúng tôi ân tình như thế nào.”

“Tôi cũng không cần phải hiểu.” Lãnh Hoài Cẩn giơ súng lục lên, đặt lên trên trán Đạo Ba: “Bởi vì tôi không cần đồng cảm với súc sinh.”

“Cậu có di ngôn gì không? Có muốn nói gì với Diệp Tu Ly không? Nể tình cậu là nhân tài, tôi có thể giúp cậu chuyển lời.”

Trước khi nổ súng, Lãnh Hoài Cẩn hỏi anh ta.

Tuy lập trường không giống nhau, thế nhưng anh thích nhân tài, còn là nhân tài trung thành như Đạo Ba vậy.

Đao Ba lại nói một câu khiến anh bất ngờ.

“Lãnh Diên đang ở trấn Thiên Hi thành phố Uyển.”

Gì cơ?

Lãnh Hoài Cẩn hơi sửng sốt.

Không hiểu vì sao cấp dưới của Diệp Tu Ly trước khi chết lại nói cho anh biết tung tích của Lãnh Diên.

“Anh A Cẩn! Không được! Đừng giết anh ấy!”

“Đùng!”

Lúc Lãnh Hoài Cẩn đang sững sờ, giọng nói của Khương Niệm Oản đột ngột vang lên, Đao Ba đã cướp lấy súng lục trong tay Lãnh Hoài Cẩn trước, tự kết liễu chính

mình.

“Hạng Ly! Anh Hạng Ly!”

Lúc Lãnh Hoài Cẩn hoàn hồn, chỉ thấy hình ảnh Khương Niệm Oản ôm lấy anh ta khóc lóc thảm thiết.

Anh biết cái tên này.

Trước đây từng là học sinh của Khương Bách.

Có một lần lúc anh và Lãnh Hoài Sân gặp nạn, anh ta đã cứu bọn họ.

Khương Khương gọi anh ta một tiếng sư ca.

Chỉ là vật đổi sao dời, người đã từng là bác sĩ Trung y nhỏ bé hòa nhã lịch sự, từ lúc nào lại biến thành công cụ giết người cực kỳ tàn bạo như bây giờ?

“Anh yên tâm, cứ giao cô ấy cho em, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Oản Oản, cảm, cảm ơn…”

Một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu của anh ta, rốt cuộc bàn tay đang nắm chặt tay Khương Niệm Oản của anh ta cũng vô lực buông

xuống.

“Anh Cẩn, trước đây anh ấy là học sinh của ông nội tôi, có thể cho tôi mang thi thể của anh ấy về an táng hay không?”

Sau khi Khương Niệm Oản giúp anh ta nhắm mắt, liền ngẩng đầu lên đỏ mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, gọi hai thủ hạ tới giúp cô đưa thi thể của Hạng Ly đi.

Sau đó Khương Niệm Oản lập tức đứng dậy, cô ấy lau nước mắt, nhìn Lãnh Hoài Cẩn cười khổ nói: “Thực sự xin lỗi, có phải tôi đã gây trở ngại đến các người

không?”

Bây giờ cô ấy là vợ sắp cưới của Lãnh Diệp, Lãnh Hoài Cẩn đối xử với cô ấy khá lịch sự. “Không sao, hiện giờ đã kết thúc rồi.”

Khương Niệm Oản gật đầu, thế nhưng vẫn còn đứng trước mặt anh, giống như đang do dự một vài chuyện.

Sau khi do dự trong chốc lát, cô ấy mới ngẩng đầu lên giống như hạ quyết tâm mở miệng nói với anh: “Thực ra Lãnh Diên, con bé không phải là con của Lãnh Hoài Sân.

Năm đó chị tôi bị Lãnh Hoài Sân ép buộc, chị tôi vì trả thù anh ta nên đã…”

“Có mấy lời không bằng cứ để ở trong lòng cả đời.” Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang lời cô ấy: “Nhà họ Lãnh chúng tôi đã nợ Khương Khương quá nhiều, cho dù không vì việc

này, đối với tôi và Vị Ương mà nói thì Lãnh Diên vẫn là con gái ruột của chúng tôi.”

Khương Niệm Oản khiếp sợ nhìn anh: “Anh, anh biết rõ từ khi nào?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Ngày mà Khương Khương qua đời, cô ấy đã nói cho tôi biết, đại khái là không muốn nhà họ Lãnh chúng tôi nuôi không con gái của cô ấy, hoặc có thể là cô ấy muốn A Diên sống một cuộc sống dễ dàng hơn.”

Khương Niệm Oản nhớ tới chị gái đã qua đời, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương: “Chị ấy chính là không muốn liên lụy anh. Chuyện giữa chị ấy và Lãnh Hoài Sân vốn dĩ không

có liên quan gì tới anh, nhưng lại hại anh nhiều như vậy, chị ấy không muốn liên lụy tới anh nữa.”

“Thẩm Vị Ương có biết không?”

Cô ấy nhìn anh hỏi, giọng điệu ẩn ý.

Thái độ của cô ấy đối với Thẩm Vị Ương vẫn luôn rất ẩn ý.

Một mặt cô ấy kính nể cô gái này, mặt khác lại luôn cảm thấy chính là cô gái này cản trở nhân duyên của chị mình.

Thế nhưng dưới tình huống lý trí, cô ấy hiểu rất rõ. Cho dù năm đó Thẩm Vị Ương không có tình cờ xuất hiện trong thế giới của Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ không yêu chị của mình.

Nếu như anh thật sự để ý một người, người đàn ông khác vốn dĩ không có một chút cơ hội nào mơ tưởng đến người phụ nữ của anh, cho dù đối phương có là anh trai ruột cũng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK