Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ Thẩm Vị Ương được Cố Trường Đình bảo vệ phía sau, con ngươi của Lãnh Hoài Cẩn chứa đầy gió tanh mưa máu: “Còn bảo vệ nữa đấy, tình cảm đúng là

tốt nhỉ!”

“Cố Trường Đình, tránh ra đi.”

Thẩm Vị Ương lạnh nhạt đẩy Cố Trường Đình đang che trước mặt mình ra, giữ một khoảng cách với anh ta.

”Đây là chuyện giữa tôi và chồng tôi, vẫn chưa tới lượt một người ngoài cuộc như anh đứng ở đây làm rối lên.”

Câu nói người ngoài cuộc này khiến ánh sáng trong đáy mắt của Cố Trường Đình nhất thời tiêu tán, chỉ còn lại một mảnh lặng im và tĩnh mịch.

Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Vị Ương, lạnh lùng lại bình tĩnh: “Cô Thẩm, vậy hẹn ngày gặp lại.”

Nói xong anh ta bèn đóng sầm cửa rời đi.

Nhìn cánh cửa bị đóng sầm một cách nặng nề, Thẳm Vị Ương biết Cố Trường Đình đã hoàn toàn quyết liệt với mình rồi.

Tại sao vậy chứ? Là bởi vì cô không còn dễ bắt nạt như trước, tối nay không thỏa mãn nguyện vọng của anh ta ư?

Con người của Cố Trường Đình dường như phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Trước khi cô mất trí nhớ, quan hệ giữa họ từng rất tốt sao?

“Người cũng đi rồi, còn không nó à?”

Khi lần nữa lấy lại tinh thần, người đàn ông đã nắm chặt cằm dưới của cô, như thể hận không thể bóp nát nó.

Thẩm Vị Ương bị buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vào cặp mắt hung ác đỏ ngầu ấy.

“Giữa tôi và Cố Trường Đình chẳng có gì cả.”

“Không có gì cả, hửm? Không có gì cả vậy cô nói cho tôi biết đây là gì đi!”

Theo tiếng quát của người đàn ông, áo sơ mi trên người cô bị xé thẳng xuống, da thịt bị phơi bày trong bầu không khí lạnh như băng, bị kích thích nổi lên từng mảng da

gà li ti, mà vệt đỏ bị người đàn ông trước mặt làm ra đặc biệt bắt mắt.

“Nói gì đi chứ, sao lại không nói gì?! Thẩm Vị Ương cô nói cho tôi biết đây là cái gì đi? Là thằng đàn ông mà cô gọi là tri kỷ trong sạch, vào thời điểm bày tỏ lòng mình đã

vô tình lên giường với cô sao?!”

Anh bóp cổ cô rất chặt, ánh mắt đã không còn chút lý trí nào, hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ giận dữ của anh mà lòng lạnh lẽo, nhưng đang bị anh bóp cổ nên không có cách nào nói chuyện.

Không khí mỗi lúc một ít, bản năng sinh tồn khiến cô phải ra tay với Lãnh Hoài Cẩn, cô đá một cước vào dưới háng anh, vào lúc anh đang tránh né lại cầm một bình hoa đập vào anh. Nhưng nhớ tới bọn nhỏ, khi bình hoa sắp đụng vào anh thì cô lập tức thu tay lại, mà Lãnh Hoài Cẩn cũng nhân cơ hội đó đè chặt cô, cười giễu đối mặt với

cô.

“Thế nào? Sao lại không đập? Là sợ mấy đứa nhỏ nghe tiếng chạy vào sao? Thẩm Vị Ương, cô chỉ có chút can đảm này thôi hử?”

“Tôi đã nói tôi và Cổ Trường Đình chưa từng xảy ra chuyện gì, có tin hay không là tuỳ anh, mà coi như có xảy ra thật thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Cô tức giận nói với anh, tay cũng liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn không cho cô cơ hội này, cũng sinh ra sự đề phòng với cô, làm cô không chiếm được chút lợi thế nào từ anh.

Trái ngược với thủ lĩnh của Ám Dạ, Thẩm Vị Ương biết mình sẽ không chiếm được lợi thế, nhưng không ngờ rằng Lãnh Hoài Cẩn lại đoán trước được mỗi một hành động

của cô.

Cuối cùng cô rơi vào kết cục thất bại, bị anh kéo lê vào phòng tắm, nước từ chiếc vòi sen chảy thẳng xuống đỉnh đầu của cô, quần áo của cô đã sớm bị anh xé rách, bây

giờ tiếp xúc với nước lạnh, cô lạnh đến nỗi rùng mình một cái, không giãy giụa tiếp nữa.

Sau khi Lãnh Hoà Cẩn thấy thế thì điều chỉnh nước ấm lên, sức chảy cũng bị vặn tối đa, căm ghét nhìn người phụ nữ toàn thân chật vật trước mắt này.

Sau khi Thẩm Vị Ương kịp phản ứng liền tắt vòi sen đi, cô trợn mắt nhìn người đàn ông, tức giận nói: “Lãnh Hoài Cẩn, rốt cuộc anh muốn làm gì, tên chết tiệt nhà anh, muốn phát bệnh thì cút xa tôi một tí, đừng ở trước mặt tôi… Ưm…”

Cô còn chưa nói hết, người đàn ông đã đè cô lên vách tường thủy tinh ẩm ướt hôn, mang theo sự hận thù, khát vọng và xúc động muốn xé nát cô…

“Buông ra, buông tôi ra!”

Thẩm Vị Ương muốn ra tay với anh nhưng giờ đã bị anh kìm chặt, càng vùng vẫy thì càng bị chìm sâu.

Anh đỏ mắt hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, như một con thú dữ rình rập đã lâu, cuối cùng cũng đợi được một phát ăn ngay, vồ lên một cái táp mạnh vào cổ họng

của con mồi.

Thẩm Vị Ương bị anh hôn đến mức toàn thân nóng lên, chút sức lực vùng vẫy cuối cùng cũng biến mất.

Đến khi anh đã trở nên bình tĩnh, ánh sáng trong con ngươi của Thẩm Vị Ương đã hoàn toàn võ vụn, móng tay bấu sâu vào trong bắp thịt phía sau lưng của người đàn

ông.

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn cũng thay đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt và thống khổ của Thẩm Vị Ương, trong mắt anh đầy sự áy náy, khàn giọng nói lời xin lỗi với cô: “Vị Ương, anh, anh, thật xin lỗi…”

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

Cô bật khóc bảo anh dừng lại, nỗi đau khổ mà trước giờ cô chưa từng cảm nhận gần như chém cô thành hai khúc.

Nếu như đã xảy ra, làm sao có thể dừng lại lúc này, Lãnh Hoài Cẩn hôn lên nước mắt bên khóe mắt cô, không dừng lại theo ý muốn của cô…

Chẳng biết qua bao lâu, Thẩm Vị Ương bị kích thích đến hôn mê, khi lần nữa tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai.

“Bọn nhỏ được tôi chở đến trường rồi.”

Người đàn ông bưng một bát cháo nóng bước vào, bên trong là những thứ bổ máu như nhãn và táo chín.

Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua, cô bực tức lúa thẳng bát cháo xuống đất: “Không cần anh giả vờ làm người tốt lúc này.”

Lãnh Hoài Cẩn biết tối qua dưới cơn thịnh nộ anh đã làm chuyện không phải nên bây giờ tính tình anh rất tốt, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô.

Lấy cây lau nhà dọn hết đống cháo đổ xuống đất, sau đó anh không nói tiếng nào rời khỏi phòng.

Đợi anh đi rồi Thẩm Vị Ương mới cầm gối trong tay ném mạnh vào hướng anh vừa rời đi, ánh mắt đỏ đến đáng sợ.

Thay vì nói cô căm ghét hành vi làm càn hôm qua của Lãnh Hoài Cẩn, chi bằng nói bản thân học nghệ không tinh, không có năng lực thoát khỏi người đàn ông này.

Thế nhưng tại sao, tại sao anh lại rành mỗi chiêu thức của cô đến vậy?

Nhớ đến cảnh tượng tối qua hai người giằng co nhau trong phòng ngủ, tim Thẩm Vị Ương khẽ nhói lên.

Cô không thích cái cảm giác này, cái cảm giác trống rỗng với quá khứ của mình.

“Muốn gây khó dễ cho tôi, em có thể đánh tôi, nhưng tuyệt đối đừng lấy cơ thể của mình ra đùa giỡn.”

Chẳng mấy chốc sau anh lại xuất hiện, lần này không chỉ bưng theo một bát cháo nóng mà có cả một lọ thuốc mõ để bôi lên.

Thẩm Vị Ương vừa định nổi giận, nhưng khi thấy một chuỗi tiếng Anh trên lọ thuốc kia, khuôn mặt cô lập tức nóng ran đỏ thành một mảnh.

“Đi ra ngoài, cút ra ngoài!”

Cô suy sụp tinh thần cầm tất cả mọi thứ có thể vớ được trên giường ném vào người đàn ông.

“Lãnh Hoài cẩn, tôi sẽ không đời nào quên sự nhục nhã tối qua đâu!”

“Ừ, tôi biết, tôi cũng sẽ cố gắng thật tốt để lần tới em càng khó quên hơn.”

Người đàn ông tránh đi tất cả ‘ám khí ngồi xuống bên mép giường cô, bưng bát sứ trắng trong tay lên định tự tay đút cháo cho cô.

Thẩm Vị Ương không hé môi, thậm chí còn muốn hất bay bát cháo trong tay anh.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại buông lời uy hiếp trước khi cô ra tay: “Nếu em không muốn ăn cũng được, bây giờ tôi sẽ đưa đưa thuốc cho em, tự tay đút cho em.”

Câu nói sau cùng cực nhỏ, mang theo hàm ý không rõ. Nhất thời Thẩm Vị Ương không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nắm chặt chăn ủ rũ ngồi ở nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK