Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Ngự.” Dưới sự gào thét lo lắng của anh ta, Thời Ngạn từ từ mở mắt ra, nở một nụ cười đầy bất lực: “Cậu đến rồi.”

Lúc Úc Nam Đình nghe tiếng “A Ngự” này của anh ấy thì cứng đờ tại chỗ.

Trước kia lúc bọn họ tốt đẹp, đối phương thường gọi anh ta như vậy.

Nhưng mà sau này… Đã nhiều năm rồi, anh ta cũng sắp quên Thời Ngạn đã từng gọi anh ta dịu dàng như vậy.

“Anh Ngạn, anh còn có thể đứng lên không? Em đưa anh rời khỏi đây, em…”

Anh ta còn chưa nói hết, dao găm của Thời Ngạn đã đâm vào sau lưng anh ta, ngay vị trí trái tim.

Đau đớn trên người kém xa sự mãnh liệt trong lòng, con người Tô Ngự nhanh chóng co rút, cả người cứng ngắt sững sờ ở đó: “Anh… Anh Ngạn, tại sao?”

Thời Ngạn lạnh lùng nhìn anh ta: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi giải thoát rồi.”

Nói xong anh ấy ôm lấy đối phương, đẩy mạnh dao găm về phía trước, đồng thời cũng đâm vào tim mình.

“A Ngự, chúng ta đều giải thoát rồi.”

Nước mắt nóng bỏng từ trong khóe mắt Úc Nam Đình chảy xuống, tim anh ta như ngừng đập, anh ta không nói được lời nào, chỉ có thể ôm chàng trai này vào lòng, chờ

đợi khoảnh khắc ý thức cuối cùng tan biến.

Lúc này hai người họ đã không còn lối thoát, có lẽ chỉ có như vậy mới giải thoát…

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại đã nằm trên giường, vừa tỉnh lại cô đã lập tức rung chuông, tiến vào là đôi mắt đỏ bừng của Mộ Thanh Hoan.

“Thanh Hoan? Thanh Hoan, Lãnh Hoài Cẩn đâu? Lãnh Hoài Cẩn sao rồi, bây giờ anh ấy ở đâu?”

Cô nắm chặt tay của bạn tốt hỏi, thần kinh căng thẳng, cực kỳ khẩn trương.

Mộ Thanh Hoan lập tức vỗ lưng cô an ủi: “Đã vào phòng bệnh nặng rồi, Trác Thính Phong nhất định sẽ cứu anh ấy.”

Phòng bệnh nặng, bây giờ vẫn ở phòng bệnh nặng sao?

“Tớ đã ngủ bao lâu?”

Cô nắm lấy tay Mộ Thanh Hoang sốt ruột hỏi.

Mộ Thanh Hoan đau lòng nhìn cô: “Ba ngày hơn, cậu quá mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi.”

Chuyến đi Vô Nhân Cảnh này, cô chịu quá nhiều khổ sở rồi.

Sau khi nghe Lưu Hiểu Vũ nói chuyện bên đó, cô ấy đau lòng không thôi.

Rất nhiều năm trước kia, khi bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba, hai cô xưa nay không ngờ có thể đặt chân tới thế giới tàn khốc như vậy.

Nếu Thẩm Vị Ương không gặp phải Lãnh Hoài Cẩn, nếu như không xảy ra chuyện bắt cóc kia, cô phải cô sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

Đáng tiếc không có nếu như.

Cho dù đau khổ hơn nữa, chỉ cần đối phương là Lãnh Hoài Cẩn, cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Mộ Thanh Hoan đau lòng nhìn cô, xoa tóc cô thở dài: “Anh ta trúng đạn rất nhiều, tình huống không tốt, cậu đi thăm đi.”

Tình huống không tốt.

Nhớ tới cảnh Lãnh Hoài Cẩn ngã trong vũng máu, trái tim Thẩm Vị Ương như thắt lại.

Lúc đến phòng bệnh nặng, cô vừa khéo đụng phải Lãnh Hoan, Lãnh Hoan trực tiếp tát vào mặt cô: “Cô còn có mặt mũi mà tới, nếu không phải bởi vì cô, anh Cẩn cũng sẽ không trở nên như vậy, cô biết cô hại anh ấy thê thảm bao nhiêu không?”

Cô nghiêng đầu không tránh né, vẻ cao ngạo hung hăng càn quấy trước kia đã sớm biến mất không còn dấu vết, để mặc người ta đáng mắng giống như con rối gỗ không có linh hồn.

Sau khi im lặng thật lâu, cô khàn giọng nói: “Tôi đến thăm anh ấy.”

“Thăm anh ấy? Xem anh ấy chết hay chưa à?”

Lãnh Hoan hận không thể bóp chết cô.

“Thẩm Vị Ương, cô không có tim, anh Cẩn đối với cô còn đủ tốt sao? Tại sao cô còn chưa tin anh ấy còn muốn cãi nhau với anh ấy, nếu không phải bởi vì cô, sao anh ấy có thể bị đưa tới nơi đó…”

“Đủ rồi, chuyện vợ chồng người ta cần em lắm mồm cái gì…”

Bạch Thần kịp thời đi tới kéo Lãnh Hoan ra, lúc này mới khiến cô ta không tiến lên lôi kéo Thẩm Vị Ương nữa.

Nhưng mà rõ ràng sự lôi kéo này của anh ta đã thành công khiến lửa giận của cô chủ lan đến trên người anh ta.

“Anh đang bao che cô ta?”

Lãnh Hoan tức giận trừng mắt với Bạch Thần.

“Bạch Thần, có phải anh thích cô ta không?”

Bạch Thần bó tay toàn tập: “Cô chủ à, coi như tôi xin em, em có thể đừng tùy hứng như vậy không, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em có thể tin tưởng tôi chút

không?”

Lãnh Hoan cười khẩy: “Tin tưởng? Thái độ bây giờ của anh với tôi, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?”

“Vị Ương, cô đến thăm anh Cẩn trước đi.”

Bạch Thần nhìn Thẩm Vị Ương trước nói.

Thẩm Vị Ương cảm kích gật đầu: “Cảm ơn.”

Nhìn Bạch Thần để Thẩm Vị Ương đi thăm Lãnh Hoài Cẩn như vậy, Lãnh Hoan cũng bị chọc cho tức điên: “Bạch Thần, anh có điên không, tại sao phải để người phụ nữ

này đi vào? Nếu không phải cô ta, anh Cẩn cũng sẽ không trở nên như vậy.”

“Lãnh Hoan, đừng quậy nữa.”

Bạch Thần bị cây ớt nhỏ này giày vò đến thấy phiền, trực tiếp gào lên với cô ta.

Lãnh Hoan sững sờ, nhìn anh ta bằng vẻ khó tin, tức giận hỏi: “Anh cảm thấy tôi đang làm loạn, anh muốn cãi nhau với vợ chưa cưới của mình vì người phụ nữ Thẩm Vị Ương này sao?”

Bạch Thần đau đầu nhìn cô ta: “Tôi không phải muốn cãi nhau với em, mà là em có thể đừng ngây thơ như vậy không, anh em vì cứu mạng cô ấy mà ngay cá mang cũng không cần, bây giờ nằm ở đó không rõ sống chết, em không thể làm chút chuyện bình thường sao?”

“Chia tay đi, Bạch Thần, chúng ta chia tay đi.”

Lãnh Hoan bình tĩnh nhìn anh ta vài giây, sau đó bình tĩnh cúi đầu nói.

Bạch Thần sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Hoan bình tĩnh nói chuyện chia tay với anh ta như thế.

“Có phải em nghĩ rất lâu rồi không?”

Anh ta nhỏ giọng hỏi, hai tay chậm rãi nắm chặt.

“Đừng bảo tôi là em chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy đã muốn nói chia tay với tôi.”

“Đương nhiên không phải.” Lãnh Hoan hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta: “Đây giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, càng khiến cho tôi vững tin chúng ta không thích hợp, tôi..”

“Được, vậy đổi sang hôm khác tôi thu dọn đồ đạc, phòng để lại cho em.”

Bạch Thần ngắt lời cô ta, nhẹ nhàng nói.

Dáng vẻ thoải mái giống như cuối cùng đã được giải thoát của anh ta càng khiến Lãnh Hoan đau lòng: “Có phải anh cũng đợi câu nói này rất lâu rồi không?” Bạch Thần không trả lời thẳng, mà thoải mái nói: “Dù sao em là con gái, tôi cũng phải nhường em tí.”

“Được, anh làm rất tốt.”

Lãnh Hoan cắn răng nhìn anh ta, lộ ra nụ cười oán hận.

“Bạch Thần, anh được lắm.”

Bạch Thần né tránh ánh mắt của cô ta, xoay người chuẩn bị rời khỏi: “Chăm sóc bản thân cho tốt, không phải ai cũng có thể chịu đựng tính tình này của em.”

Nói xong, anh ta bước nhanh rời khỏi, đi vô cùng dứt khoát.

Cuối cùng Lãnh Hoan cũng rơi nước mắt.

“Cô, cô làm sao vậy?”

Lúc bình tĩnh lại, Tiểu Y Y đang kéo tay cô ta, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô ta hỏi.

Cô ta hoảng hốt lau đi nước mắt, sau đó cúi đầu nhìn cô bé hỏi: “Sao bé cưng lại ra đây, tại sao chú vệ sĩ không đi theo cháu.”

“A Quân bảo cháu đi thăm mẹ, sau đó đợi Tử Niệm và Nặc Nặc tới.”

Cô bé ngoan ngoãn nói, nhưng mà trong lòng có hơi mất hứng.

Không biết A Quân nói gì với chị A Diên, cứ nhất định đòi đuổi Y Y đi.

Lần sau lúc Y Y nói chuyện với chị A Diên, cũng sẽ đuổi A Quân ra ngoài.

Lãnh Hoan không biết trong lòng đứa trẻ đang nghĩ gì, chỉ đau lòng nhìn băng vải trên đầu cô bé hỏi: “Còn đau không?”

đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thực sự làm khó cô bé rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK