Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người yêu xinh đẹp ngồi trên đùi mình nói ra những lời như vậy, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy nếu trong lòng mình thật sự có thể bình tĩnh không chút rối loạn thì chắc hẳn

đã trở thành thần tiên.

Anh bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc của Thẩm Vị Ương, bế cô lên rồi đặt xuống bên cạnh: “Đừng quậy nữa, ngày mai em còn phải tham gia bài huấn luyện mới, lúc này tuyệt đối không được phân tâm, anh…”

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Vị Ương đã hôn lên môi anh, vòng tay ôm chặt cổ anh không cho anh cơ hội vùng ra, dựa sát vào người anh, dùng hết khả năng dụ dỗ anh.

Thật ra cô đã biết huấn luyện ngày mai là để chuẩn bị cho kế hoạch Cực Lạc Yến mà Lãnh Hoài Cẩn sẽ không đưa cô theo cùng, sẽ tìm lý do khác để phân cô đi chỗ

khác.

Nhưng cho dù thế nào cô cũng phải cùng anh tham gia Cực Lạc Yến.

Chị Mộ Dung nói Cực Lạc Yến là kế hoạch được ăn cả ngã về không của anh, cho dù thành công cũng sẽ có nhiều phiền phức theo đó mà kéo đến, còn nếu không

thành công thì chắc chắn sẽ trở thành đứa con bị nhà họ Lãnh từ bỏ, thậm chí có thể trở thành vật tế trong kế hoạch này.

Cô không thể trơ mắt nhìn anh đối mặt với những việc đó một mình.

Sau ngày mai, phỏng chừng giữa họ sẽ có một khoảng thời gian giằng co rất dài.

Cô phải quý trọng hiện tại.

“Anh ba, em không sợ.”

Cô run rẩy hôn anh, muốn chân chính thuộc về anh, ở bên cạnh anh.

Đối mặt với một người đàn ông không biết lúc nào sẽ buông tay rời đi, cô chỉ có thể cố chấp dùng cách này để tăng thêm lợi thế cho mình, để anh không thể dễ dàng

rời xa mình.

Mà Lãnh Hoài Cẩn thật sự không có cách nào kiềm chế trước sự quyến rũ của cô nhóc giống như yêu tinh này, thoáng chốc chìm đắm trong tình yêu nồng nàn, đảo

khách thành chủ áp cô xuống sofa: “Thật sự không hối hận?”

Anh vén mái tóc dài lòa xòa của cô ra sau tai, dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng và ánh mắt ngập nước như nai con ngơ ngác của cô.

Cô kiên định đưa tay cởi áo sơmi của anh ra, không hề chùn bước: “Không hối hận.”

***

“Thế này là được rồi, bước tiếp theo đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi làm tiếp.”

Trong lúc chìm đắm vào trong cuộc yêu nóng bỏng, anh vẫn còn duy trì một chút lý trí cuối cùng, giữ lại cho cô một cơ hội hối hận về sau.

Mà hai chân Thẩm Vị Ương run rẩy, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước, toàn thân mềm nhũn, mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào.

“Anh ba, như vậy anh có thoải mái không?”

Cô hơi mệt mỏi đưa tay lên sờ vào hai má anh, cảm giác không cam lòng.

Chỉ thiếu chút nữa mà thôi, rõ ràng anh cũng rất muốn cô.

Nhìn thấy cô nhóc đã mệt mỏi đến như vậy nhưng vẫn vô cùng cố chấp, Lãnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi đặt nụ hôn lên đó: “Như thế này cũng rất tốt, em nghỉ ngơi cho khỏe, sau này anh sẽ không dễ dàng buông tha em như hôm nay đâu.”

Sau khi an ủi cô thêm một lúc nữa, anh mới đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Là anh đã đánh giá thấp ham muốn của mình đối với cô, cảm giác không thể tận tình phóng túng bản thân thế này thật đúng là khiến người ta khó chịu.

Nghe thấy tiếng nước vang lên từ phòng tắm, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi buồn cười.

Tuy rằng không làm đến bước cuối cùng đúng là khiến cô cảm thấy hơi không cam lòng nhưng đổi sang cách nghĩ khác, anh làm như vậy cũng chỉ vì rất quý trọng cô

mà thôi.

Nhưng anh làm như vậy là bởi vì bản thân anh cũng không thể xác định mình có thể toàn thân rút lui khỏi kế hoạch Cực Lạc Yến hay không.

Cho nên anh mới chừa cho cô một con đường sống, cho dù sau này anh không còn nữa, cô cũng có thể bắt đầu đoạn tình cảm tiếp theo mà không có bất kỳ gánh

nặng nào.

Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt cô dần dần tối lại.

“Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy lúc này không phải là thời điểm thích hợp.”

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn tắm lại nước nóng xong đi ra, nhận ra Thẩm Vị Ương vẫn nằm ở đó ngẩn người, dáng vẻ giống như bị tổn thương, anh lại nghĩ rằng cô không vui

vì chuyện vừa rồi.

Rơi vào vòng tay ấm áp một lần nữa, Thẩm Vị Ương dựa sát vào ôm lại anh, sau khi cọ tới cọ lui tìm được một tư thế thoải mái mới nhẹ giọng hỏi anh: “Vì sao thời điểm không thích hợp?”

Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô: “Bởi vì anh muốn kết hôn với em, nếu có cơ hội, anh muốn ở bên em suốt cuộc đời này.”

Trước khi gặp được cô anh vẫn luôn cảm thấy loại chuyện nắm tay một người đi đến cuối cuộc đời này quả thật là một chuyện vô cùng nhàm chán.

Nhưng từ sau khi gặp được cô, suy nghĩ này lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Đâu phải chỉ mình cô sợ chết, bây giờ anh cũng rất sợ.

Anh hy vọng một ngày nào đó khi mọi chuyện lắng xuống, anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô, nhìn cô cười, nhìn cô làm nũng.

Nhưng nếu không có ngày này vậy anh cũng không nên thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc đời cô.

“Em chờ đến ngày anh cầu hôn em.”

Bất kể bao lâu em cũng sẽ chờ.

Bất luận ngày đó có đến hay không, em vẫn sẽ yêu anh.

Bởi vì vừa nhìn thấy anh, em đã quyết định anh sẽ là người đàn ông em yêu thương suốt cả cuộc đời.

Cô đan mười ngón tay vào tay anh, xoa nhẹ ngón áp út của anh bằng đầu ngón tay.

Cô của lúc này nghĩ rằng cả cuộc đời này mình sẽ không bao giờ buông tay anh ra.

Lãnh Hoài Cẩn cũng cho rằng như vậy, những mâu thuẫn vô tận trong đáy lòng bị sự kiên định của cô hòa tan.

Cho nên sau này khi cô lựa chọn buông tay trước anh mới có thể khó chấp nhận như vậy, mới đưa ra một quyết định làm tổn thương cả đôi bên.

Không ai có thể chấp nhận việc mất đi phần tình cảm tinh khiết nhất, mãnh liệt nhất đã từng chỉ thuộc về mình.

***

Ngày hôm sau đến đúng như dự kiến, quả nhiên Lãnh Hoài Cẩn phân cô đến một đội nhiệm vụ khác.

Nhưng cô vẫn cố chấp xuất hiện trong đội mười bảy được thành lập cho nhiệm vụ nhắm vào Cực Lạc Chi Yến như trước.

Lúc Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cô khi đi thị sát, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

“Thẩm Vị Ương, bước ra khỏi hàng.”

Sau khi trao đổi vài câu cho có lệ với một người đàn ông trung niên có vẻ mặt nghiêm túc, anh nghiêm nghị gọi tên cô, vẻ mặt không vui.

Mộ Dung Văn Dư lo lắng nhìn về phía cô.

Cô trả lại cô ta một ánh mắt trấn an rồi sau đó rời khỏi đội ngũ, đi theo Lãnh Hoài Cẩn.

“Không phải anh phân em đến đội mười một rồi sao?”

Sau khi đi đến chỗ không một bóng người, tâm trạng tồi tệ của Lãnh Hoài Cẩn mới có dịp phát ra.

nữa.”

“Đừng giận được không?” Cô cẩn thận nhìn anh, thử thăm dò cầm tay anh lấy lòng, cười nói: “Anh ba? Đừng giận được không? Lần sau em sẽ không tự mình quyết định

“Em cảm thấy lần này em có thể tự quyết định?” Anh tức giận gạt tay cô ra: “Thẩm Vị Ương, bây giờ ở Ám Dạ, ngoài phục tùng mệnh lệnh ra thì em không có lựa chọn nào khác.”

“Vậy anh ra lệnh cho em gia nhập đội mười bảy đi.”

Cô vẫn nở nụ cười có vẻ đùa giỡn pha chút nịnh nọt.

“Anh ba, anh mang em theo cùng đi, em muốn kề vai chiến đấu với anh.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ không biết nặng nhẹ này của cộ, bị chọc tức đến suýt chút nữa hộc máu: “Đừng đùa giỡn với anh, anh nghiêm túc hỏi em một câu cuối cùng, rời khỏi đội mười bảy, đến đội mười một, em có làm được không?”

Thẩm Vị Ương thu lại dáng vẻ đùa giỡn, cũng nghiêm túc nhìn anh nói: “Không được, em đến đây chính là vì giúp anh đối phó với Cực Lạc Yến, nếu không thể giúp anh thì tất cả những điều em làm khi tới đây đều không còn ý nghĩa gì nữa.”

mình.

“Em biết Cực Lạc Yến?”

Trong nháy mắt nghe thấy mấy chữ Cực Lạc Yến, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn trở nên lạnh lẽo, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta sợ hãi tới mức tim đập thình thịch.

“Là Lãnh Hoài Sân nói cho em?”

Thẩm Vị Ương cũng không nghĩ anh lại nghi ngờ anh trai mình đầu tiên, bị anh gầm một tiếng như vậy, sợ tới mức trái tim như nảy lên, không thể khống chế vẻ mặt

Lãnh Hoài Cẩn thấy phản ứng này của cô thì biết mình đã đoán đúng, càng tức giận hơn: “Thẩm Vị Ương, em nói thật cho anh biết, có phải là Lãnh Hoài Sân đưa em đến Ám Dạ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK