Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi tìm anh ấy nói chuyện? Tại sao không phải là anh ấy đến tìm tôi chứ?”

Thẩm Vị Ương khó chịu than phiền một câu, sau đó không thèm nghe Trác Thính Phong và Ủy Lan nói thêm gì nữa. Sau khi bọn họ rời đi, cô lẳng lặng ngồi trong phòng bệnh ngẩn người một lúc lâu.

Bây giờ như thế này, cô thực sự không biết nên tiếp tục như thế nào.

Trước tiên Lãnh Hoài Cẩn giấu cô rất nhiều chuyện, sau đó anh lại không muốn ra mặt đối diện với cô.

Có nhiều chuyện của trước kia, tuy khó nói ai đúng ai sai, nhưng ít nhất nếu nhìn nhận từ bên ngoài, anh không nên giấu giếm, không tin tưởng cô.

Nếu anh có thể nói rõ những điều này với cô sớm hơn thì quan hệ giữa họ đã không đi đến bước đường này.

Bây giờ khó khăn lắm một số chuyện mới được lắng xuống, chẳng phải anh nên đến xin lỗi cô trước sao? Lẽ nào một người phụ nữ như cô lại ưỡn mặt ra làm lành với

anh, vậy trông cô hèn mọn quá.

Vào buổi tối, Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan thu dọn đồ đạc, đưa cô về nhà cũ của gia đình Lục, nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn không đến thăm cô.

Thẩm Vị Ương ngồi trong phòng bệnh một lúc, sau đó cũng không nói lời nào, cùng Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan rời đi.

“Giữa em và Lãnh Hoài Cẩn không sao chứ? Cãi nhau rồi à? Nếu có vấn đề gì, tốt nhất nên kịp thời giải quyết, kịp thời làm lành thì tốt hơn. Quanh đi quẩn lại, giờ khó

khăn lắm hai đứa mới đến được với nhau.”

Cô đã sắp đi rồi nhưng vẫn không thấy Lãnh Hoài Cẩn đến, Lục Vân Sâm bắt đầu lo lắng cho Thẩm Vị Ương.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại không thèm để ý. “Không có ai mất đi ai mà không sống được, bây giờ em chỉ muốn gặp bọn nhỏ, chúng có biết chuyện của xưởng pháo hoa không?”

Lục Vân Sâm: “Anh chưa nói, bọn nhỏ đều rất ngoan, nhất là Y Y, bà nội rất thích con bé, bảo con bé chơi violin cho bà nội nghe mỗi ngày. Trước đây khi còn trẻ bà cụ cũng muốn học đàn violin, nhưng cuối cùng gia đình lại bắt bà học piano, nên bà vẫn luôn tiếc nuối.”

“Bây giờ nhìn thấy Y Y chơi đàn violon hay như vậy, phải nói bà cụ mừng như được mùa, còn nói em dạy con tốt, dẫn Y Y đi khắp nơi khoe khoang với mấy bà bạn thân,

vui vẻ không thôi.”

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát đáng yêu của Y Y, trong lòng Thẩm Vị Ương cũng thấy ấm áp.

”Y Y rất thông minh, cả A Nặc và Tử Niệm nữa, chúng đều rất thông minh. Trước đây em dành quá ít thời gian cho chúng, sau này em sẽ cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho chúng.”

Mộ Thanh Hoan thở dài: “Hôm đó tớ đưa Y Y và A Diên ra ngoài dạo phố, mà làm tớ ghen tị chết đi được. Có hai cô con gái thật là tuyệt, nhưng tiếc là lần này tớ sinh con trai, sau này không ai dạo phố cùng tớ hết. Tớ còn muốn sinh thêm một cô con gái, nhưng anh trai cậu sống chết không chịu.”

“Sao anh lại không chịu?” Thẩm Vị Ương nhìn Lục Vân Sâm hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn con gái sao? Bé gái đáng yêu mà.”

Lục Vân Sâm thở dài nói: “Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng em không biết khi Thanh Hoan ở trong phòng sinh, anh đợi cô ấy ở bên ngoài, trong lòng anh cảm thấy đau đớn và khổ sở đến nhường nào đâu, chỉ sợ sơ ý là cô ấy không thể ra ngoài nữa.”

“Em nói xem, khó khăn lắm bọn anh mới ở bên nhau, nếu vì có con mà cuối cùng mãi mãi xa cách, trong lòng anh sẽ khổ sở thế nào.”

Mộ Thanh Hoan lập tức ngắt lời anh: “Phủi phui cái mồm, gì mà mãi mãi xa cách cơ chứ? Lục Vân Sâm, anh đang nguyền rủa em đấy à? Bây giờ y học tiên tiến như vậy, sinh con đâu có quá nhiều rủi ro, anh không thích con gái, không cần em nữa thì cứ việc nói thẳng.”

Lục Vân Sâm cảm thấy mình sắp bị oan ức đến chết: “Cô Mộ, em không biết lúc em ở trong phòng sinh, anh ở ngoài cửa chờ đợi sốt ruột đến nhường nào. Anh không muốn trải qua nỗi đau khổ như vậy nữa.”

Trước đây khi anh ấy thực hiện nhiệm vụ như mũi đao liếm máu, chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có sợ hay không, nhưng hôm đó khi đứng đợi vợ sinh ở bên ngoài phòng sinh, anh ấy thực sự rất sợ, sợ rằng sau này anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Cảm giác mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của mình khiến anh ấy cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

“Thanh Hoan, anh thật sự không thể chịu được nỗi đau mất đi em, nếu em muốn sinh con gái, chúng ta có thể nuôi con trai của chúng ta thành con gái, nhưng nếu như

em muốn sinh con lần nữa, anh sẽ không bao giờ đồng ý.”

Mộ Thanh Hoan khiếp sợ trợn to hai mắt: “Nuôi con trai thành con gái? Lục Vân Sâm, suy nghĩ của anh thật táo bạo, vậy mà anh cũng dám nghĩ. Khi con trai anh lớn lên, chắc chắn em sẽ kể chuyện này với nó, để xem nó có làm loạn lên với anh không.”

Họ cùng đấu khẩu cãi qua cãi lại, là hình ảnh rất thường ngày của cặp vợ chồng chung sống với nhau.

Thẩm Vị Ương nhìn mà vô cùng hâm mộ, nghĩ kỹ lại, cô và Lãnh Hoài Cẩn rất ít khi như vậy.

Trước kia bởi vì Lãnh Hoài Sân làm loạn khiến họ gập ghềnh trắc trở, nhưng sau này hiểu lầm gần như được hóa giải, anh lại đến một nơi như Vô Nhân Cảnh, còn mất trí nhớ, sau đó nhân cách phụ đã xuất hiện.

Có rất nhiều nguy hiểm và khó khăn đang chờ họ đối mặt, họ chưa bao giờ được yên ổn để sống thật vui vẻ, ngay cả cả nhiều năm trước khi họ mới quen nhau, cũng

luôn sóng gió vì lý tưởng của nhà họ Lãnh.

Mà cô vẫn luôn lấy anh làm mục tiêu để mình theo đuổi, chưa bao giờ bình tĩnh, để hai người yêu đương một cách đàng hoàng. Khó khăn lắm nhiệm vụ mới được hoàn thành, cô cứ ngõ cuối cùng hai người cũng có thể vui vẻ ở bên nhau, nhà họ Lãnh lại xem anh là đồ bỏ đi mà vứt bỏ, cô bị buộc xóa đi ký ức rời xa anh.

Trong suốt chặng đường chông gai gập ghềnh, họ thực sự không được sống cuộc sống bình yên như Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan bây giờ, thỉnh thoảng cũng có

cãi nhau, giống như một cặp vợ chồng bình thường hạnh phúc trên thế giới.

Điều này chưa bao giờ xảy ra với họ.

Họ chưa bao giờ có được cuộc sống đơn giản như vậy, thế tại sao họ vẫn ở bên nhau.

Thẩm Vị Ương chìm trong mê mang, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cô rất yêu anh, hy vọng sau này hai người có thể cùng nhau sống tốt, nhưng bây giờ khó khăn lắm mới được yên ổn, anh lại gây sự với mình, nhận sai và giải thích khó

đến vậy sao?

“Lãnh Hoài Cẩn không tới à?”

Sau khi đến nhà họ Lục, bà cụ Lục lại hỏi Thẩm Vị Ương câu này.

Thẩm Vị Ương do dự vài giây, không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Vân Sâm giải vây cho cô: “Lãnh Hoài Cẩn đang bận, nên Vị Ương đến thăm bọn nhỏ.”

Bà cụ Lục cũng không nghi ngờ gì: “Cũng phải, ngày mai lễ hội giao lưu văn hóa sẽ chính thức khai mạc, đến lúc đó phía hoàng thất của nước Y và các nước khác cũng

sẽ cử đại sứ đến, nó là cháu trai của Tổng thống, còn là người nắm quyền trong nhà họ Lãnh, chắc chắn có rất nhiều công việc cần phải xử lý.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ ra chuyện của lễ hội giao lưu văn hóa: “Không phải đã bắt đầu từ hôm qua sao?”

Bà cụ Lục: “Hai ngày nay là công tác tiếp khách, ngày mai mới chính thức bắt đầu, cháu là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, theo lý mà nói cũng phải tham gia. Lãnh Hoài Cẩn không bảo cháu sang đó sao?”

Cả ngày hôm nay anh ấy không hề gặp cháu.

Trong lòng Thẩm Vị Ương thầm oán trách.

“Dạo này cháu hơi mệt, cho nên anh ấy bảo cháu nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không nói những chuyện này với cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK