Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng không chiếm được tình yêu của người thân thì sẽ càng tìm kiếm chút an ủi thương cảm trong sự ngược đãi của những người thân yêu để làm tê liệt bản thân, tự

nhủ với mình, bản thân mình được yêu.

Bây giờ thái độ Lãnh Diên với Hà Sở rất giống thái độ của cô với mợ.

Thẩm Vị Ương nhịn xuống sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Lãnh Diên: “A Diên yên tâm, dì sẽ không để bố con không cần con, bố con rất yêu con, sẽ không vì bất cứ ai mà không cần con.”

“Có thật không?”

Lãnh Diên vẫn chưa tin.

“Nhưng lúc con khó chịu bổ cũng không biết, trên mặt con bị mẹ đánh, đến bây giờ ông ấy cũng không phát hiện.”

Càng nói cô bé càng cảm thấy uất ức, nước mắt rơi xuống vai Thẩm Vị Ương, làm ướt nhẹp quần áo cô.

Lúc Thẩm Vị Ương lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Diên thì đã cảm thấy tính cách đứa trẻ này lạnh lùng, rất giống tính cách Lãnh Hoài Cẩn.

Nhưng mà bây giờ lúc nhìn cô bé nằm trong lòng mình khóc, trong lòng không nhịn được cảm thấy khó chịu.

Cô bé cũng chẳng qua là một đứa trẻ mà thôi. Hà Sở xem cô bé là một công cụ, một người đàn ông như Lãnh Hoài Cẩn vốn không thể quan tâm việc lớn việc nhỏ.

Rõ ràng là cô chủ nhà họ Lãnh, nhưng mà mức độ hạnh phúc chưa chắc bằng YY.

Cô không phải một thánh nhân, trước đó không phải chưa từng oán hận hai mẹ con Hà Sở.

Nhưng mà bây giờ đối diện Lãnh Diên như vậy, cô cảm thấy con người trước đây của mình cũng thật ghê tởm.

Một đứa trẻ thì có gì sai.

“Đây là băng keo cá nhân, sau này nếu A Diên gặp chuyện buồn, hoặc có nguyện vọng gì cũng có thể viết lên cho dì xem.”

Sau khi lau khô nước mắt của Lãnh Diên, Thẩm Vị Ương lấy một băng keo cá nhân chưa từng sử dụng ra, còn có một cây bút trao cho Lãnh Diên.

“Băng keo cá nhân có thể chữa khỏi vết thương trên mặt A Diên, trong lòng A Diên bị tổn thương thì để dì tới chữa trị được không nào?”

Lãnh Diên ngẩn ngơ nhìn Thẩm Vị Ương đưa băng keo cá nhân và bút tới, sau đó lại ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười hiền lành của cô, trong lòng vừa chua xót vừa cảm thấy ấm áp.

Sau khi tự lau khô nước mắt, tiếp nhận bút và băng keo cá nhân trong tay Thẩm Vị Ương, cô bé đi tới bàn bên kia viết chữ.

“Vì sao mommy phải đối tốt với chị ấy như vậy?”

Thẩm Quân cũng cầm một băng keo cá nhân, nhưng lại dán lên trên cánh tay bị Lãnh Diên cắn một cái của Thẩm Vị Ương.

Vừa nghĩ tới thái độ Lãnh Diên đối với Thẩm Vị Ương trước đó, Thẩm Quân lập tức buồn bực.

Thẩm Vị Ương biết con trai đang đau lòng cho mình, giơ tay xoa đầu nhỏ của cậu bé động viên: “Vì cô bé là chị của A Quân và Y Y, cũng là bạn học, mẹ yêu ai yêu cả đường đi.”

“Chị ta mới không phải chị con.” Thẩm Quân không vui nhìn Lãnh Diên, sau đó đau lòng dán băng keo cá nhân giúp Thẩm Vị Ương: “Con mới không có người chị không lễ phép như vậy.”

Thẩm Vị Ương bất đắc dị thở dài: “A Quân, Lãnh Diên cũng là người thân của con, con phải ở chung với cô bé thật tốt.”

Cô không mong chuyện đời trước ảnh hưởng đến tình cảm thế hệ này của bọn họ.

Chuyện người lớn đã rất phức tạp rồi, có đôi khi người lớn thân ở trong đó cũng nhìn không hiểu, cô không mong tuổi thơ vui vẻ đơn thuần của trẻ con bị ảnh

hưởng.

Cô không biết chính là con trai thiên tài của mình đã sớm không phải đứa trẻ bình thường.

Mà chuyện Lãnh Diên là chị gái cùng cha khác mẹ của cậu bé, trừ ân oán đời trước, đứng từ góc độ của cậu bé mà nói, cậu bé cũng không thể nào chấp nhận

được.

“Dì, con viết xong rồi.”

Lãnh Diên ngoan ngoãn đưa băng keo cá nhân đã viết xong cho Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương cười nhận lấy: “Đây là nguyện vọng đầu tiên của A Diên, dì xem A Diên viết gì nhé.”

“Nói một tiếng xin lỗi A Quân.”

Sau khi đọc lên, Thẩm Vị Ương ngẩn người, sau đó nghiêm túc nhìn Thẩm Quân: “Con cãi nhau với cô gái nhỏ làm gì?”

Lúc cô nhớ lại vừa nãy tìm được hai người, hai đứa trẻ hình như đang cãi nhau.

Không cần hỏi cô cũng biết, chắc chắn là con trai bao che khuyết điểm nảy sinh xung đột với cô gái nhỏ vì mình.

Cô mong con trai mình làm một quý ông đối tốt với phái nữ, đừng giống như Lãnh Hoài Cẩn, vốn không biết tôn trọng phái nữ kiểu gì.

“Xin lỗi A Quân, tôi không nên tức giận với mẹ cậu, còn cắn dì ấy bị thương.”

Lãnh Diên cẩn thận và áy náy nhìn Thẩm Quân xin lỗi.

Thẩm Quân cầm băng keo cá nhân cô bé đã viết từ trong tay Thẩm Vị Ương qua, không ngờ băng keo cá nhân đầu tiên cô bé viết vậy mà có liên quan tới mình, trong

lòng có cảm giác rất kỳ lạ.

Bây giờ cậu bé còn chưa biết rằng mười mấy năm về sau, băng keo cá nhân cô bé giữ trong lọ thuỷ tinh, mỗi một miếng đều có liên quan tới cậu bé.

Vết thương trong lòng cô bé đều do cậu bé ban tặng, nhưng người chữa trị cho cô bé cũng không phải cậu bé.

Mà cách dạy con trai tôn trọng phụ nữ của Thẩm Vị Ương cũng thất bại, cậu không trở thành Lãnh Hoài Cẩn, nhưng đã trở thành Tiêu Diễn điên cuồng thứ hai. “Đây là băng keo cá nhân đầu tiên của cậu, viết chuyện nhỏ như vậy, không cảm thấy lãng phí sao?”

Thẩm Quân đè nén sự kỳ lạ trong lòng, nhìn cô bé hỏi.

Lãnh Diên cười nhìn Thẩm Quân còn bằng lòng nói chuyện với mình: “Chỉ cần là chuyện của A Quân đều không phải chuyện nhỏ.”

Người không thường cười, lúc cười lên đều trông rất đẹp.

Đặc biệt là cô bé mặt lạnh ngũ quan tinh tế như Lãnh Diên, lúc cười lên đẹp mắt giống như ánh sáng thần thánh.

Thẩm Quân họ khan vài tiếng, nhìn Thẩm Vị Ương một cái, sau khi tiếp nhận ánh mắt thừa nhận của mẹ, cậu tiến lên ôm lấy Lãnh Diên: “Được rồi, tôi tha thứ cho cậu

lần này, nhưng mà sau này không cho cậu tức giận lung tung nữa, tôi sẽ không dỗ cậu.”

Y.”

“Hơn nữa…” Sau khi cậu buông vai cô bé ra, vẻ mặt trịnh trọng nhìn cô bé nói: “Cậu không thể làm chị tôi, tôi mới là anh trai lớn, về sau cậu phải gọi anh trai theo Y

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ trịnh trọng giống như tiểu đại nhân của con trai mà dở khóc dở cười.

Đứa trẻ này sao đột nhiên lôi Tiểu Y Y vào rồi.

Lãnh Diên thắc mắc chớp mắt: “Nhưng Y Y gọi cậu là em trai mà.”

Thẩm Quân: “Tóm lại cậu đừng quản nhỏ ngốc nghếch kia gọi tôi là gì, cậu phải gọi tôi là anh trai, như vậy tôi sẽ luôn bảo vệ cậu.”

Nhìn con trai ăn quả đắng, hiếm khi có một mặt ngốc nghếch đáng yêu như vậy, Thẩm Vị Ương không nhịn được nở nụ cười.

Lãnh Diên nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Dì, con có thể gọi A Quân là anh không? Nhưng con lớn hơn A Quân mà.”

Thẩm Vị Ương vẫn luôn xử lý qua loa với tuổi tác của con nít, cô còn rất tán thành việc Thẩm Quân xem Lãnh Diên thành em gái.

Bởi vì như vậy Thẩm Quân sẽ luôn bảo vệ cô bé.

Mặc dù chị gái cũng không sao, nhưng mà vì từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, luôn được truyền thụ quan niệm “chị gái nhất định phải chăm sóc em gái“, vì vậy trong tiềm thức

Thẩm Vị Ương cảm thấy em gái càng dễ được che chở hơn.

“Đương nhiên có thể, sau này A Quân chính là anh trai lớn, có thể luôn luôn bảo vệ con.”

Tuy rằng đã nói xong xuôi, nhưng mà lúc nói luôn luôn, Thẩm Vị Ương có hơi mông lung.

Tại sao cô phải nói luôn luôn, cô còn có thể ở Đế Đô bao lâu.

Là đợi sau khi tình huống sức khoẻ Lãnh Hoài Cẩn cho phép nhờ anh cấy ghép tuỷ xương rồi rời khỏi, hay là chờ sau khi anh hoàn toàn khôi phục, có thể tự mình đi

lai.

Nếu anh luôn không khôi phục thì tính sao? Cô phải dùng thân phận gì để ở lại Đế Đô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK