Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng giám đốc Lãnh à, chuyện giữa anh và chị Vị Ương, người ngoài như bọn tôi vốn không nên chen miệng vào làm gì, nhưng áp lực đè lên người chị Vị Ương lúc này thật sự rất lớn, nếu ngay cả anh cũng không ủng hộ chị ấy, anh cảm thấy trong lòng chị ấy có dễ chịu không ?”

Từ lúc nhìn ấy cô y tá ăn mặc nóng bỏng đó cho đến dáng vẻ lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn lúc này, Lưu Hiểu Vũ thật sự sốt ruột chết đi được.

Tình cảnh của Thẩm Vị Ương vốn đã khó khăn tới vậy rồi, giờ nội bộ lại lục đục với nhau, chẳng phải tra tấn người ta thì là gì?

Lãnh Hoài Cẩn vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, hờ hững không thèm quan tâm: “Không ai ép cô ấy nhất định phải ở lại Lãnh Thị cả.”

Anh không thích chỗ đó chút nào.

Nguyên nhân của đợt chiến tranh lạnh lần này giữa hai người họ chính là vì anh không muốn cô tới đó làm việc.

Lưu Hiểu Vũ nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn này của anh thì chỉ biết thở dài bất lực.

“Thôi, coi như tôi xen vào việc của người khác, anh đói chưa? Muốn ăn cái gì, để tôi làm cho anh.”

Chuyện anh có hai nhân cách chỉ có Thẩm Vị Ương, Trác Thính Phong và bác sĩ Úy Lan được mời tới sau này để để tiến hành can thiệp tâm lý cho Lãnh Hoài Cẩn biết, còn những người khác tuy hay tin Lãnh Hoài Cẩn đã tỉnh lại, nhưng chỉ cho rằng anh bị mất trí nhớ mà thôi.

Vấn đề tình cảm giữa Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương có thể nào cũng là chuyện riêng của hai người họ, Lưu Hiểu Vũ không kiềm được mới khuyên vài lời, chứ chăm

sóc tốt cho Lãnh Hoài Cẩn mới là trách nhiệm của anh ta.

Lãnh Hoài Cẩn không có khẩu vị, nói: “Không ăn, tôi về phòng nghỉ đây.”

Hầy, này là đang dỗi ai đây không biết, sao cứ như thế hoài vậy.

Lưu Hiểu Vũ thở dài, đợi Lãnh Hoài Cẩn về phòng rồi mới cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Vị Ương: “Chị, anh rể tối nay hình như không muốn ăn gì hết.”

Vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này nhất định phải bổ sung nhiều dinh dưỡng mới được.

Và hiển nhiên, bây giờ người có thể khuyên anh đi ăn cơm cũng chỉ có Thẩm Vị Ương.

Nhưng điều Lưu Hiểu Vũ không ngờ tới rằng, Thẩm Vị Ương – người đáng lý phải lo lắng nhất lúc này lại còn bình tĩnh hơn cả anh ta: “Không muốn ăn hả? Không muốn

ăn thì đừng ăn, càng hay, tiết kiệm được lương thực cho nhà mình.”

Lưu Hiểu Vũ: “Chị, chị vẫn còn giận hả, cô y tá kia đã bị anh rể đuổi đi rồi, giữa hai người họ không có gì xảy ra cả.”

Thẩm Vị Ương: “Thế nên anh ấy còn định làm gì, anh ấy không làm gì mới càng nghiêm trọng hơn việc người khác cái gì cũng làm đấy.”

Lưu Hiểu Vũ: “…

Sao anh ta cứ có cảm giác càng khuyên thì lửa cháy càng lớn nhỉ?

“Nhưng chị dâu à, anh rể nói đêm nay không muốn ăn, mà giờ vết thương trên người anh ấy vẫn chưa lành, nếu không ăn cơm thì..”

“Người bị thương là anh ấy, có ăn cơm hay không thì liên quan gì đến tôi.”

Dứt lời, Thẩm Vị Ương lập tức cúp máy.

Được chiều quen rồi.

Không ăn thì không ăn, dù sao cuối cùng lõ đâu vết thương trở nặng thì người chịu cũng là anh, không liên quan gì đến cô cả.

Anh tưởng đòi tuyệt thực là có thể uy hiếp được cô sao?

Đúng là ngây thơ như mấy nhóc tiểu học vậy, anh có ăn cơm hay không thì mắc mớ gì tới cô chứ.

Thẩm Vị Ương cúp máy như vậy khiến Lưu Hiểu Vũ ở đầu dây bên kia bối rối không thôi.

Không phải cô là người lo lắng cho vết thương của tổng giám đốc Lãnh nhất sao? Giờ người ta không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc, chẳng lẽ cô không hề lo

lắng chút nào thật hả?

Đợi tới lúc anh ta hoàn hồn, định xoay người vào bếp làm chút gì cho Lãnh Hoài Cẩn lót bụng, thì đập vào mắt lại là gương mặt tối đen như mực đang u oán nhìn anh ta

của Lãnh Hoài Cẩn.

Sống lưng của anh ta phát lạnh: “Anh… anh rể, ban nãy anh nghe thấy hết rồi sao?”

Không thể, không thể nào, làm gì có chuyện khéo như vậy chứ, đúng lúc lại bị Lãnh Hoài Cẩn nghe thấy hết.

Lãnh Hoài Cẩn chẳng nói chẳng rằng, chỉ xoay người đóng cửa lại cái rầm.

Hai ông bà tổ tông này đúng thật là, tại sao một vệ sĩ như anh ta lại phải lo lắng chuyện này chứ.

Lưu Hiểu Vũ bắt đầu thấy hối hận vì đã nói cho Thẩm Vị Ương biết chuyện của Lãnh Hoài Cẩn và cô y tá kia rồi.

Giờ thì hay rồi, tình cảm giữa cả hai dường như đã xuất hiện vết nứt.

“Nè.”

Trong lúc anh ta còn đang than ngắn thở dài định đi nấu cơm, Lãnh Hoài Cẩn bỗng ló đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn anh ta chằm chằm

Lưu Hiểu Vũ hoảng sợ, vội xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi: “Sao vậy, anh rể, anh đã muốn ăn cơm lại chưa?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ luống cuống, nóng vội này của anh ta, biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước: “Tất nhiên là chưa, tôi chỉ muốn hỏi bây giờ anh có rảnh không, có thể giúp tôi đi mua vài thứ được không?”

Lưu Hiểu Vũ: “Anh muốn mua cái gì?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Mua đại mấy miếng giữ ấm mà thôi, bác sĩ Trác dặn nhớ dán mấy cái này lên vết thương để sưởi ấm nó.”

Có cả cách này nữa hả?

Lưu Hiểu Vũ cảm thấy là lạ, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lãnh Hoài Cẩn lại không giống nói giỡn, thế là vội vàng đi ra cửa để mua.

Trước khi đi anh ta còn dặn anh: “Anh rể, tôi sẽ đi mua cho anh, nhưng tốt nhất là anh hãy ở yên trong nhà, đừng chạy loạn khắp nơi, có biết không? Bây giờ anh đâu có nhận ra ai đâu.”

Lãnh Hoài Cẩn: “

Không biết nói chuyện thì có thể câm.

Thẩm Vị Ương lại nhặt từ đâu về mấy người lạ lùng này nữa không biết.

“Me!”

Lúc Thẩm Vị Ương xách theo bịch đồ chơi và quà vặt về nhà cũ, sắp nhỏ đang ngồi trong phòng khách chơi game.

Bây giờ Tử Niệm đã chính thức đi học lại, đợi lớn thêm chút nữa rồi mới tiếp tục đóng phim, cơ thể A Nặc cũng sắp hồi phục hoàn toàn, giờ đã có thể chơi với các anh

các chị.

A Quân vẫn là anh cả ngoan ngoãn không thích nói nhiều, A Diên thì có hơi trầm, nhưng lúc chơi game sẽ chẳng hề nương tay. Ngoại trừ A Quân ra thì trong nhà này, cô

bé là lợi hại nhất.

Nếu Y Y còn ở đây thì tốt rồi.

Vừa nghĩ tới lúc này Y Y còn đang ở nhà họ Úc, trong lòng Thẩm Vị Ương lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Mẹ, mẹ sao vậy a?”

Người thứ nhất xông lại đón cô chính là Tiểu A Nặc. Thấy sắc mặt của Thẩm Vị Ương không mấy dễ chịu, cậu bé lập tức mở miệng hỏi thăm.

Thẩm Vị Ương hoàn hồn: “Không có gì, mẹ đã lâu không được gặp A Nặc nên muốn hôn A Nặc, có được không?”

“Được ạ!”

A Nặc ngước khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mình lên, áp sát lại gần Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương ngồi xổm xuống, vừa cười vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái.

Sau khi hôn xong, vừa ngẩng đầu lên, trước mặt cô lại xuất hiện thêm một đóa hướng dương rực rõ, ngay phía sau chính là gương mặt tràn ngập ý cười của Tử

Niệm.

“Mẹ, tặng mẹ ạ.”

Trong lòng Thẩm Vị Ương ấm áp vô cùng, sau khi nhận lấy đóa hoa thì dịu dàng vươn tay xoa đầu Tử Niệm.

“Cảm ơn ảo thuật gia nhí của mẹ, mẹ thật sự rất thích phép thuật của Tử Niệm.”

Được mẹ khen, Tử Niệm đắc chí lắm: “Cảm ơn mẹ, lần sau con sẽ biến ra chim bồ câu tặng mẹ. Mấy ngày nay con đang học cái đó, nhất định sẽ học được ạ.”

“Ừm, mẹ chờ bồ câu nhỏ của Tử Niệm nhé.”

Sau khi dỗ dành xong hai đứa nhóc có hơi ỷ lại vào mình, cô quay sang nhìn A Diên đang đứng nép bên cạnh A Quân mà nhìn mình chằm chằm, chủ động tiến lên hôn cô nhóc một cái: “A Diên có nhớ mẹ không nào?”

gì.

Mặt mày A Diên lập tức đỏ bừng, xấu hổ nói nhỏ: “Có ạ.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô bé, rồi chỉ tay lên bàn, bảo: “Mẹ có đem theo quà cho A Diên và mấy em đó, chúng ta cùng nhau mở quà được không?”

“Dạ được, cảm ơn mẹ.”

Không ngờ Thẩm Vị Ương còn chuẩn bị cả quà cho mình, trên mặt A Diên lập tức tràn ngập sự vui mừng, vội cùng đám Tử Niệm tiến về phía bàn trà, xem quà của họ là

“Bé cưng, con có thể đừng nghiêm túc như ông cụ non được không, mẹ nhìn mà hoảng lắm đấy.”

Đợi mấy đứa nhỏ khác chạy đi bóc quà, Thẩm Vị Ương mới bất đắc dĩ nhìn A Quân, giả vờ tức giận nói.

Lúc này A Quân mới chịu thả lỏng, không còn quá nghiêm túc như trước nữa mà khẽ nhếch miệng cười hồn nhiên như một đứa trẻ: “Như vầy thì sao ạ, trong con thế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK