Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vị Ương và Vệ Trạch phớt lờ những tiếng khóc lóc của quản lý Chương, hai người họ rời khỏi văn phòng và chuẩn bị quay lại trụ sở chính của Lãnh thị.

Nhưng không ngờ vừa xuống lầu thì đã thấy Tôn Phi Phi đang dựa vào một chiếc xe thể thao màu đỏ đợi cô, à không, phải nói là đợi Lãnh Hoài Cẩn mới đúng.

Thấy cô đi xuống, Tôn Phi Phi lập tức chạy tới cười nói: “Hoài Cẩn, anh không sao chứ, quản lý Chương có làm khó anh không, em sợ hắn ta sẽ gây khó dễ cho anh nên đã bảo bố mau chóng kí hợp đồng để hợp tác cùng Lãnh Thị đấy.”

Thẩm Vị Ương lùi một bước, giữ khoảng cách với cô ta rồi thản nhiên nói: “Nếu không phải do những suy nghĩ không nên có của Tôn tiểu thư thì quản lý Chương cũng đã không làm khó tôi.”

Cô ta cứ làm như mình lo lắng cho anh lắm không bằng, nhưng thực chất mà nói, mọi nguồn cơn của câu chuyện này đều bắt nguồn từ cô ta.

Sao cô có thể nhận lòng tốt của cô ta được cơ chứ.

Huống chi người phụ nữ này rõ ràng là muốn lấy lòng, câu dẫn Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương giữ được thái độ tốt với cô ta mới là lạ.

Cô nói thẳng như thế khiến sắc mặt Tôn Phi Phi lập tức trở nên xám xịt, cô ta tức giận, trừng mắt với cô: “Lãnh Hoài Cẩn, sao anh có thể nhẫn tâm như thế, em thật sự rất thích anh, muốn được ở bên anh mà anh lại đối xử với em như vậy sao?”

Thẩm Vị Ương tiếp tục giữ khoảng cách với cô ta rồi liếc nhìn Vệ Trạch, Vệ Trạch cũng rất hiểu ý mà ngăn Tôn Phi Phi đang điên cuồng lại.

Sau đó Thẩm Vị Ương mới mở miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đã có vợ rồi, mong cô Tôn tự trọng.”

Cô cũng không nể mặt chút nào, nói xong lập tức quay người bỏ đi.

Chỉ nghe thấy Tôn Phi Phi ở đằng sau tức giận nói: “Nhưng mà hai người đã ly hôn rồi, trước khi anh tái hôn, em hoàn toàn có quyền theo đuổi anh!”

Thẩm Vị Ương: “…”

Thôi, cô ta thích là được.

Sau khi thoát khỏi Tôn Phi Phi, Thẩm Vị Ương và Vệ Trạch đến trụ sở chính để gặp những người còn làm cô đau đầu hơn, đó là bà cụ Lãnh và Lãnh Linh Lung.

Từ lầu dưới đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Thẩm Vị Ương được nhân viên chào hỏi không ngớt, cô nắm lấy quần áo của Lãnh Hoài Cẩn, cảm nhận được áp lực thực lớn.

Trước đây, khi cô ở trong nhân cách phụ, Lãnh Linh Lung đã cảm nhận được sự bất thường, nhưng còn lần này, khi cô đã khoác lên mình thân xác của Lãnh Hoài Cẩn,

liệu Lãnh Linh Lung có thể nhận ra điều gì hay không?

Lãnh Hoài Cẩn đã phải trả giá rất nhiều, anh chấp nhận đánh đổi cơ thể của mình để giúp cô chịu đựng nỗi đau sinh con, vì vậy cô sẽ không để anh bị bất cứ ai cười

nhạo, cũng không cho phép ai gây rắc rối khi anh mang thai.

xem.

“Vẫn còn biết quay về cơ đấy.”

Sau khi cô bước vào văn phòng, bà cụ Lãnh hừ một tiếng, giọng điệu có vẻ không tốt lắm.

Thẩm Vị Ương nghĩ đến tính cách của Lãnh Hoài Cẩn nên cũng không nói gì, chỉ thờ ơ ngồi xuống bàn làm việc, lật những tài liệu gần đây của Lãnh Hoài Cẩn ra

Bà cụ Lãnh đã quen với cái tính của anh, lại hừ một tiếng, bà không thể ngồi yên được nữa, sốt ruột đứng dậy nói: “Cuối tuần này anh gọi Thẩm Vị Ương cùng mấy đứa

nhỏ về nhà cũ ăn cơm đi, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp bọn họ.”

Lúc này, Thẩm Vị Ương mới rời mắt khỏi tài liệu, nhìn bà lạnh lùng nói: “Bà muốn làm gì?”

Sự phòng bị của cô có vẻ đã khiến bà cụ Lãnh tổn thương, nhưng đó cũng chỉ chút suy nghĩ thoáng qua mà thôi.

Bà lạnh lùng nói: “Chú hai của anh năm nay đã nghỉ hưu. Hiện tại, ứng cử viên triển vọng nhất trong cuộc tổng tuyển cử là Lục Vân Sâm, cơ nghiệp của Lãnh gia đã tồn tại trăm năm rồi, vì thế từng bước đi đều phải rất cẩn trọng, cho dù tổng thống tiếp theo là ai, chúng ta cũng cần phải giải quyết ổn thoả, nắm chắc anh ta, vậy chuyện này xử lý tiếp như thế nào có cần tôi phải nhắc nhở anh nữa không?”

Thẩm Vị Ương chỉ cảm thấy buồn cười: “Giờ bà không ghét Lục gia nữa à, bà đừng quên, Lục Văn Sâm chính là cháu nội của ông Lục đấy.”

Bà cụ Lãnh khó chịu: “Đứng trước đại cục, cảm xúc cá nhân không đáng nhắc tới, Thẩm Vị Ương không muốn đến cũng không sao, anh đưa mấy đứa nhỏ đến là được, dù sao Lục Văn Sâm cũng là cậu của chúng, cũng không thể không nể mặt được.”

Đây là chuyện của nhà họ Lãnh, sau này cô sẽ sống chung với Lãnh Hoài Cẩn, nên đương nhiên sẽ không vì chút hiềm khích với bà cụ mà cư xử thiếu suy nghĩ.

Thẩm Vị Ương ậm ừ một tiếng rồi cũng không nói gì thêm.

Bà cụ Lãnh rất khó chịu với tính cách này của Lãnh Hoài Cẩn, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Vì vậy, trong văn phòng chỉ còn lại Thẩm Vị Ương và Lãnh Linh Lung.

Thẩm Vị Ương có chút thờ ơ, cô ngẩng đầu lên hỏi Lãnh Linh Lung: “Còn chuyện gì nữa không?”

Lãnh Linh Lung nhìn ánh mắt của cô, có chút mất tự nhiên: “Chị..”

Thẩm Vị Ương cho rằng thái độ của Lãnh Hoài Cẩn đối với Lãnh Linh Lung phần lớn là phớt lờ, nếu chị ấy không hỏi thì cũng không cần trả lời thêm, vì vậy trực tiếp cúi

đầu xử lý tài liệu.

Lãnh Linh Lung đứng đó một hồi lâu mới do dự mở miệng: “Em có thể để Vệ Trạch rời khỏi Lãnh thị không?”

Thẩm Vị Ương còn tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Khi cô định hỏi Lãnh Linh Lung câu này có ý gì thì Lãnh Linh Lung đã vội vàng rời đi.

Chuyện này là sao?

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, khi Vệ Trạch cầm một chồng tài liệu đi vào nhờ cô ký tên, cô đã hỏi anh ta.

Sắc mặt Vệ Trạch có chút không thoải mái, anh ta còn né tránh ánh mắt của Thẩm Vị Ương: “Tôi sẽ không rời khỏi Lãnh thị đâu, ngày tôi bước vào Ám Dạ, tôi đã thề, cả đời này sẽ trung thành với anh, không ai có thể đuổi tôi đi cả.”

Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu, bảo anh ta ra ngoài trước, sau đó bắt chước nét chữ của Lãnh Hoài Cẩn để ký hợp đồng.

Đến buổi tối khi cô về nhà thì đã thấy Lãnh Hoài Cẩn đang ngồi đó, còn rất nghiêm túc đọc kịch bản do cô viết.

Cô cười cười, lấy kịch bản đã được in sẵn từ trong tay anh ra: “Giờ anh đã là phụ nữ có thai, không cần làm gì đâu, cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt là được rồi.”

Khi nghe đến câu anh đã là phụ nữ có thai, sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn quả nhiên kém đi.

Thẩm Vị Ương cố nhịn cười, cúi người hôn lên mặt anh một cái, sau đó bế anh đi về phía phòng ngủ.

Lãnh Hoài Cẩn hoảng hốt, nhưng lại sợ ngã nên lập tức bám lấy cổ cô, khi nhìn thấy khuôn mặt và nhận ra tình huống nữ A nam 0 này xấu hổ tới mức nào, anh lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng quay đầu sang một bên, cao giọng nói: “Em, em muốn làm gì?”

Thẩm Vị Ương đặt anh lên giường, cảm thấy bộ dạng thẹn thùng này của anh thật thú vị, bèn trêu chọc: “Đương nhiên là làm chuyện tối qua anh làm với em, hiện tại đã bốn tháng, là đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi.”

“Thẩm Vị Ương! Em đừng quá đáng như vậy nhé!” Lãnh Hoài Cẩn sợ tới mức kinh hãi, giọng nói cũng đứt quãng: “Anh nói cho em biết, anh chỉ giúp em sinh đứa nhỏ này ra thôi, không phục vụ các nhu cầu khác đâu, đừng có mà táy máy chân tay!”

Thẩm Vị Ương cười cười, một tay trói hai tay anh lên đầu giường, một tay bắt đầu cởi quần áo trên người “Thẩm Vị Ương”: “Quá đáng gì chứ, không phải hôm qua anh

còn rất muốn sao?”

“Thẩm Vị Ương!”

Lãnh Hoài Cẩn sợ đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể gào thét tên cô để bày tỏ sự tức giận.

Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng không nhịn được cười mà buông anh ra, nghiêng người nằm ở một bên: “Em trêu anh thôi ha ha ha, sao anh căng thẳng thế, tối hôm qua

lúc anh muốn em, em cũng đâu có khó chịu, lúc ấy không phải anh nói em cũng rất vui vẻ sao, hiện giờ em cũng chỉ muốn anh trải nghiệm thử chút vui vẻ của em thôi

mà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK