Mang theo một khẩu súng lục có ký hiệu hoa tường vi đen?
Lúc Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy Thẩm Vị Ương chỉ vào khẩu súng lục của anh, khóe môi dần hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Thú vị.
Vị Ương, em lúc nào cũng không ngừng khiến anh ngạc nhiên.
“Anh cười cái gì?”
Đã bị cô chĩa súng vào người rồi, sao người đàn ông này còn có thể cười được chứ, Thẩm Vị Ương cảm thấy bản thân đang bị khiêu khích.
Nụ cười trên khóe môi Lãnh Hoài Cẩn không thay đổi, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia hưng phấn, giống như chắc chắn cô sẽ không nổ súng: “Góa phụ? Vợ, em thật sự muốn giết anh sao?”
Một chữ “vợ” thành công khiến Thẩm Vị Ương khó chịu.
“Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng!”
Khẩu súng lục trong tay cô dần dần hạ xuống, chĩa thẳng vào vị trí tim anh, giữa hàng lông mày tràn đầy địch ý, nếu không phải cố ý áp chế, có lẽ một lúc kích động cô sẽ bóp cò đối với Lãnh Hoài Cẩn.
“Bây giờ, đi ly hôn với tôi.”
Cô không muốn xuất hiện với người đàn ông này trên giấy đăng ký kết hôn thêm một giây nào nữa.
Nhưng sao Lãnh Hoài Cẩn có thể nghe lời cô được, tiến lại gần cô một bước, bản thân chủ động đến gần họng súng thêm một chút, trong lời nói còn mang theo vẻ khiêu khích: “Đã như vậy thì bóp cò đi, nếu em nó.”
Nực cười, sao cô lại không nó chứ.
Thẩm Vị Ương trực tiếp đặt họng súng lên vị trí tim của anh, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Anh cho rằng tôi không dám bắn sao?”
Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu nhìn cô, trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Không phải không dám, mà là em không nó.” ”Lãnh Hoài Cẩn! Anh đừng có mà không biết tốt xấu, tôi hỏi anh lần cuối..”
“Cô giáo, sao cô lại đến đây, cô đến thăm Y Y và A Nặc sao?”
Lúc Thẩm Vị Ương tràn đầy hận ý chuẩn bị bóp cò, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên.
Y Y trở về rồi.
Con bé là con của cô.
Nhận thấy được điều này, bàn tay cầm súng của Thẩm Vị Ương khẽ run.
Ngay lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại nắm tay cô, muốn dẫn cô bóp cò, trong giọng nói mang theo sự khiêu khích: “Sao lại không làm đi? Cho dù Cố Trường Đình có tài ăn nói như thế nào đi nữa, cũng không cách nào xóa bỏ sự thật là giữa anh và em đã có bốn đứa con, bây giờ ở trước mặt các con giết chết bố ruột của chúng.
“Thẩm Vị Ương, em dám không?”
Thẩm Vị Ương, em dám không?
Vì để bắt đầu cái mà em gọi là cuộc sống mới, trước mặt các con của em giết chết cha ruột của chúng, em dám không?
Toàn thân Thẩm Vị Ương run rẩy, đặc biệt là hàng mi dài cụp xuống, mặc dù không nhìn rõ thần sắc trong mắt, nhưng chỉ cần nhìn thấy hàng mi run rẩy, là có thể thấy
được sự đấu tranh và dao động trong lòng cô.
“Cô giáo Vị Ương.”
“Y Y.”
Trong khoảnh khắc cô bé đi vào, đến cuối cùng Thẩm Vị Ương vẫn nhanh chóng thu lại súng lục trên tay, đút vào túi áo khoác, sau đó xoay người nhìn tiểu Y Y, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Y Y cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô Thẩm, lúc này cô đang làm gì vậy, tại sao cháu gọi cô, cô lại không đếm
xỉa tới cháu ạ?”
“Y Y, mommy đang nói chuyện với bố.”
Thẩm Vệ Ương còn chưa mở miệng nói chuyện, Lãnh Hoài Cẩn đã nói thẳng
Chặn hết tất cả mọi đường lui của cô.
Tiểu Y Y nghe Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy, thoáng chốc hai mắt rưng rưng, kích động nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Mommy, mẹ nhớ ra Y Y rồi sao?”
Thẩm Vị Ương nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô bé, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn.
Cô ngồi xuống trước mặt cô bé, vươn tay sờ cái đầu nhỏ của cô bé, run rẩy nói: “Vẫn chưa nhớ hết tất cả mọi chuyện nhưng mommy đã nhớ ra Y Y rồi.”
“Mommy, huhuhu!”
Bỗng chốc cô bé ôm chặt lấy cổ cô, nằm trong lòng cô khóc lớn, giống như muốn thông qua tiếng khóc lớn trút hết tất cả những uất ức phải chịu đựng trong suốt một năm xa cách mommy ra vậy.
Bị sự đau buồn của cô bé lây nhiễm, tuy rằng cô vẫn chưa nhớ lại chuyện quá khứ, nhưng trong lòng Thẩm Vị Ương đã bắt đầu khó chịu, hốc mắt dần dần ươn ướt.
Bây giờ cô bắt đầu vui mừng, vui mừng vì vừa rồi cô đã không bắn Lãnh Hoài Cẩn.
Nếu như vừa rồi cô thật sự bắn Lãnh Hoài Cẩn trước mặt Y Y, trong lòng tiểu Y Y nhất định sẽ lưu lại một cái ám ảnh rất lớn, sau này cô làm sao có thể đối mặt với con
bé được.
Lãnh Hoài Cẩn chắc chắn biết cô không dám nổ súng trước mặt con, nên mới khiêu khích cô.
“Nếu anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ khởi kiện ly hôn.
Lúc tiểu Y Y đi đến phòng vẽ tranh gọi A Nặc qua đây, Thẩm Vị Ương đứng dậy, thờ ơ nhìn người đàn ông dường như có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay
này.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ không chịu thua của cô, cười như không cười mà nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, ép đôi mắt quật cường kia nhìn thẳng vào anh: “Quân hôn, không thể ly hôn được.”
Quân hôn?
Thẩm Vị Ương giật mình, trong con ngươi quật cường xuất hiện vết nứt.
Vậy mà Lãnh Hoài Cẩn lại có quân tịch?
*Quân tịch là một danh từ chỉ tư cách pháp lý của một quân nhân tại ngũ, có quyền lợi, nghĩa vụ được luật pháp, điều lệnh, điều lệ quân đội và các văn bản quy phạm khác của Nhà nước quy định.
Người như anh ta, nếu có quân tịch, cấp bậc chắc chắn không thấp, nếu bên nữ cưỡng ép ly hôn, chỉ cần anh ta không đồng ý, thì khả năng cao là sẽ không thể ly hôn
được.
Hơn nữa, mục điền tên chồng của cô viết là bí mật cấp cao quốc gia, cho nên thân phận của người đàn ông này nhất định còn đáng sợ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.
chứ?”
“Thẩm Vị Ương, em biết thân phận của anh trai mình mà đúng không, anh có thể làm bạn với anh ấy, em cảm thấy chúng ta quen biết thông qua con đường nào
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút buồn cười và đáng thương.
anh.
“Lúc Cổ Trường Đình đưa em đến cục dân chính, sau khi phát hiện em đã kết hôn, tâm trạng như thế nào?”
“Đừng chạm vào tôi!”
Thẩm Vị Ương chán ghét hất bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô ra, lùi về một bước duy trì khoảng cách với anh.
“Lãnh Hoài Cẩn, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh, cho dù dùng cách nào đi nữa!”
Anh nhìn trong mắt cô tràn đầy căm hận và chán ghét.
“Người đàn ông dơ bẩn như anh, cho dù giữa chúng ta có bốn đứa con, tôi cũng sẽ không sống tạm bợ với người đàn ông như anh cả đời.”
Nghe cô nói như vậy, Lãnh Hoài Cẩn không cảm thấy kỳ lạ tại sao cô lại có thái độ thù địch với bản thân như vậy, sau khi biết anh là chồng của cô, cô liền muốn bắn
Chắc chắn Cố Trường Đình đã “phổ cập” cho cô những chuyện lúc trước anh đã gây ra hiểu lầm cho cô, bây giờ trong mắt cô, bản thân anh chắc chắn phải là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa dơ dáy bẩn thỉu.
Nhưng bản thân anh quả thật là như vậy.
Cho dù tất cả mọi chuyện đều có nỗi khổ tâm, anh thật sự đã làm tổn thương cô.
Giống như trước khi mất trí nhớ cô đã từng hỏi, vì sao người phải gánh chịu mọi oan ức lại là cô.
Là chồng của cô, anh chẳng những không thể cho cô một cảng tránh gió, ngược lại tất cả mọi sóng gió trong cuộc đời của cô đều do anh đem lại.
Lúc này, anh không còn mặt mũi nào mà tranh cãi với cô, chứng minh cho cô những câu mà Cố Trường Đình nói cho cô câu nào là thật câu nào là giả. Chính vì Cố Trường Đình hiểu rõ điểm này, cho nên anh ta mới không lo ngại gì, sau khi biết được sự thật còn dùng những chuyện đó để đánh lừa cô.