Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đoàng!”

“A Can!”

Mấy tiếng súng vang lên, người chắn trước mặt mấy mẹ con họ vẫn là Lãnh Hoài Cẩn.

Coi như mất đi ký ức, nhưng tình cảm trong lòng vẫn không bao giờ mờ phai.

Máu đỏ tươi nhiễm đỏ ánh mắt Thẩm Vị Ương, cô hét lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi chạy ngay đến đó lấy anh.

“Anh ba, anh ba anh nhìn em đây này, anh ba anh nhìn em tí đi.”

Cô ngã khuỵu xuống đất, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve gương mặt bê bết máu của người đàn ông, nước mắt rơi xuống như mưa.

Lãnh Hoài Cẩn giơ tay bắt lấy tay cô, giọng anh khàn khàn: “Vị Ương… Đừng, đừng sợ, Vị Ương, đừng sợ…”

Trước mắt anh là một mảnh sương mù, dần dần mất đi tiêu cự, nhưng vẫn muốn cố gắng thấy rõ gương mặt của người phụ nữ trước mắt này.

Đây là người anh yêu chân thành trong đời.

Dù không nhớ những chuyện đã qua, nhưng khoảng thời gian sống chết có nhau ở Vô Nhân Cảnh đã đủ khiến anh yêu cô rồi.

Một tia sáng của ánh bình minh như thế, làm sao anh không động tâm cho được.

Người ấy sẽ giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại.

Bàn tay vuốt ve cô của anh dần dần vô lực, rũ xuống…

“Còn lo lắng gì nữa, sao không nhanh một tí…”

Úc Nam Đình và Cố Trường Đình cũng không ngờ rằng sau khi bị mất trí nhớ mà Lãnh Hoài Cẩn vẫn có thể chặn nhiều phát súng vì vợ con của anh như vậy. Chờ đến khi kịp phản ứng, Úc Nam Đình lập tức sai đám cấp dưới tiếp tục nổ súng.

Lãnh Hoài Cẩn đã chết nhưng Thẩm Vị Ương cũng không phải kẻ dễ trêu.

Nếu hôm nay không nhổ cỏ tận gốc thì chính là đã chừa lại người quất mộ cho bọn họ.

Nhưng khi anh ta vừa muốn ra lệnh, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Là hệ thống tự hủy.

Sắc mặt Úc Nam Đình đại biến, lảo đảo một cái suýt nữa không đứng vững.

Cổ Trường Đình đã anh ta, khuôn mặt lạnh lùng nổi đóa quát tháo anh ta: “Anh có ý gì đây? Úc Nam Đình anh điên rồi hay sao vậy?”

“Con mẹ nhà anh mới bị điên, không phải ông đây làm, ông đây bị bệnh mới chơi lấy mạng đổi mạng trong lúc gần toàn thắng thế này.”

Sau khi quát lại Cố Trường Đình, Úc Nam Đình nhanh chóng ổn định cơ thể, gọi điện thoại cho phía tổng thống hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Mà ngay lúc này, một chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống.

“Chị, đưa bọn nhỏ lên đây!”

Lưu Hiểu Vũ nhảy xuống từ chiếc máy bay nói với Thẩm Vị Ương.

“Hòn đảo này sắp sụp đổ rồi, chúng ta đi mau thôi.”

“Anh Lưu, giúp tôi đưa A Cẩn theo với.”

Thẩm Vị Ương lập tức giao Lãnh Hoài Cẩn cho Lưu Hiểu Vũ, che chở bọn họ đưa lên máy bay.

“A Quân, đưa Lãnh Diên và em gái con lên đây.”

“Đồ ngu, ra tay, còn không mau ra tay nhanh nhanh cho tao nhờ!”

Ánh mắt Úc Nam Đình đỏ chót nhìn đám người Thẩm Vị Ương định chạy trốn, lập tức ra lệnh cho cấp dưới nổ súng.

Sau khi sai cấp dưới đưa Lãnh Hoài Cẩn đang hôn mê trọng thương lên máy bay, Lưu Hiểu Vũ hét về phía Úc Nam Đình đang có chút điên cuồng: ”Thời Ngạn ở phòng

của tổng thống, nếu anh thích anh áy thì nhanh chóng đi cứu người đi!”

Thời Ngạn đang ở phòng của tổng thống!

Con ngươi của Úc Nam Đình và Thẩm Vị Ương đều nhanh chóng co rút lại.

Là Thời Ngạn ư? Người chế tạo ra hệ thống tự hủy trên hòn đảo nhỏ này là Thời Ngạn

“Chị, chị về đi, chị không thể đi đâu!”

Lưu Hiểu Vũ thấy Thẩm Vị Ương định đi theo sau Úc Nam Đình tìm thời ngạn thì sợ hú vía, lập tức chạy tới kéo cô lại. “Chị, đây là lựa chọn của Thời Ngạn, chị cứ coi như cho anh ấy một sự giải thoát đi!”

“Thoát gì mà thoát! Chỉ cần Úc Nam Đình chết đi thì anh ấy sẽ giải thoát mà không phải chính anh ấy xảy ra chuyện!”

Thẩm Vị Ương đỏ mắt đẩy Lưu Hiểu Vũ ra, nhất quyết muốn đi đến phòng tổng thống cứu Thời Ngạn.

Cô không thể để Thời Ngạn xảy ra chuyện vì cô được.

Nhưng ngay lúc này, cấp dưới của Úc Nam Đình không hề ngừng tấn công bọn họ, vài viên đạn bắn tới chỗ cô.

“Chị!”

“Dừng tay!”

Mắt thấy đạn sắp trúng vào Thẩm Vị Ương, vành mắt Lưu Hiểu Vũ như sắp nứt ra.

Nhưng tại giây phút nguy cấp nhất, Cố Trường Đình đột nhiên chắn trước mặt cô.

“Cố, Cố Trường Đình.”

Thẩm Vị Ương đã nghĩ xong, bất kể bản thân bị thương đến mức nào thì cô cũng nhất quyết đưa được Thời Ngạn ra khỏi phòng tổng thống.

Cô không thể để Thời Ngạn hy sinh vì cứu họ được.

Nhưng còn Cổ Trường Đình thì sao?

Lãnh Hoài Cẩn và Thời Ngạn đều không thể chết, thế còn Cố Trường Đình thì sao? Khi cả người anh ta bê bết máu ngã xuống trước mặt mình, cô đang suy nghĩ gì?

Cô nên suy nghĩ gì đây?

Suốt bốn năm kể từ khi rơi xuống biển, cô và bọn nhỏ toàn dựa hết vào người đàn ông này mới sống được đến ngày hôm nay.

Nhưng sở dĩ cô sẽ bị rơi xuống biển, nguồn cơn của mọi sự tổn thương này đều do anh ta và Lãnh Hoài Sân tạo thành.

Chút ân tình đó cũng có mặt sau khi anh ta tổn thương cô.

Nghênh đón ánh mắt thê lương ấy của người đàn ông, ánh mắt cô lạnh lùng không hề có chút tình cảm gì.

“Anh không phải Lãnh Hoài Cẩn, tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào cho anh.”

Cô lạnh nhạt nhìn anh ta: “Cố Trường Đình, tội của anh đáng chết vạn lần, anh đừng tưởng rằng anh cứu tôi thì tôi sẽ xóa sạch hiềm khích lúc trước với anh.” Cấu kết với Úc Nam Đình làm việc xấu, nghiên cứu nhiều loại thuốc hại người như thế ở Vô Nhân Cảnh, tội anh ta đáng chết vạn lần.

Coi như anh ta có thể sống sót rời khỏi nơi này, cũng sẽ bị tuyên án tử hình.

Còn việc cứu cô, anh ta làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Trên thế giới này, người có thể khiến cô rơi nước mắt vì sợ người ấy chết đi chỉ có một mình Lãnh Hoài Cẩn.

“Vị Ương, em thật là vô tâm.”

Tinh thần dần dần tan rã, Cố Trường Đình nằm trên nền đất với vô vàn thê lương, hốc mắt ướt nhẹm nhìn người phụ nữ lạnh lùng vô tình này.

“Đây là do anh tự chuốc lấy, chính anh khiến cho chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.”

Sau khi nói xong, Thẩm Vị Ương muốn đi tìm Thời Ngạn lần nữa, nhưng đột nhiên trước mắt cô tối sầm, ngã vào lòng Lưu Hiểu Vũ.

“Xin lỗi chị, em không thể nhìn chị đi chịu chết.”

Anh ta ôm Thẩm Vị Ương đã hôn mê lên, chạy thật nhanh về phía máy bay trên đảo nhỏ đang liên tục sụp đổ này.

Cổ Trường Đình ngã trong vũng máu, nhìn cô được người ta cứu đi, trên khuôn mặt tái nhợt của anh ta hiện lên một nụ cười vui mừng mờ nhạt.

“Anh, anh cũng muốn làm một, làm một người tốt..”

Một dòng lệ chảy dài xuống, anh ta từ từ nhắm mắt lại.

Thuở niên thiếu lầm đường lạc lối, lúc gặp được cô anh ta cũng đã mang tội ác khắp người.

Anh ta không như Lãnh Hoài Cẩn, làm người làm việc vĩnh viễn quang minh lỗi lạc, có thể nhận được sự ái mộ của cô một cách dễ như trở bàn tay.

Anh ta chỉ biết núp trong bóng tối ngước nhìn cô, sau khi tìm được cơ hội thì ngụy trang minh thành một người tốt, tự cho là sạch sẽ đến gần cô, lừa dối cô.

Mặc dù hèn hạ, nhưng đây lại là cách duy nhất có thể khiến cô và mình ở bên nhau.

Ánh trăng thật sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng vẫn sáng…

Vị Ương, thành thật xin lỗi.

“Anh Ngạn! Anh Ngạn! Anh Ngạn anh đang ở đâu? Anh Ngạn!”

Đảo nhỏ không ngừng rung lắc và lún sâu nhưng Úc Nam Đình lại bất chấp những thứ ấy, sau khi liên tục té ngã thì lại lồm cồm bò lên, bấy giờ trong đầu anh ta chỉ còn

một suy nghĩ.

Đó chính là tìm được Thời Ngạn.

Nếu quả thật giờ phút này đã cùng đường bí lối, anh ta cũng muốn kéo Thời Ngạn cùng xuống dưới địa ngục, kiếp sau bọn họ vẫn phải ở bên nhau.

“Anh Ngạn! Anh Ngạn anh tỉnh lại đi!”

Ở cửa phòng điều khiến chính, quả nhiên anh ta nhìn thấy Thời Ngạn với sắc mặt tái nhợt.

Anh ta quỳ trên đất bế Thời Ngạn lên, liên tục gọi tên người mình yêu: “Anh Ngạn, anh Ngạn anh tỉnh lại đi, em tới cứu anh đây, em tới cứu anh đây mà anh Ngạn.”

“Em tới cứu anh, em đến cứu anh đây…”

Anh ta ôm lấy Thời Ngạn như một đứa trẻ bất lực, cất giọng nghẹn ngào gọi tên người mình thương.

Người đang nằm trong lòng là toàn bộ ý nghĩa của cả đời Tô Ngự, nếu anh ấy không còn nữa, thế giới của anh ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK