Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lãnh Hoài Cẩn lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Chiêu Chiêu, cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc mà không thể giải thích được, giống như anh đã nhìn

thấy cô ở đâu đó trước đây.

Nhưng loại cảm giác quen thuộc này chỉ chợt thoáng qua mà thôi, cũng không làm cho anh nắm bắt được điều gì.

Thái độ của anh lúc này đối với cô chỉ là lễ độ thông thường, sau khi nghe cô chào hỏi, anh nhẹ gật đầu rồi nói: “Tôi là Lãnh Hoài Cẩn, cô qua đây ngồi nghỉ ngơi một lát

trước đi.”

Lúc cô đi về phía chiếc ghế sofa, cô nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi đồ giả mạo: “Lâm Thư Đồng phẫu thuật thẩm mỹ, còn đổi luôn cả tên sao? Hay là anh nhớ nhầm, em họ của em không phải tên là Lâm Thư Đồng à?”

Đồ giả mạo lập tức cười nói: “Không phải Đồng Đồng, Chiêu Chiêu là một người em họ xa của em, chúng em đã nhiều năm không gặp rồi nên anh cũng không biết.”

Cô quen biết rất rộng, quen biết đủ các loại người muôn hình muôn vẻ nên Lãnh Hoài Cẩn cũng không thắc mắc điều này, anh chỉ hỏi một câu nhưng cũng không để

tâm là mấy, đúng lúc này có một cuộc gọi về công việc gọi đến, nên anh đã đi nghe điện thoại trước.

Khi anh đang định ở trong sân nghe điện thoại, đồ giả mạo liền kéo lấy anh, cười nói: “Em họ của em đến thăm em, anh bỏ đi như thế thì mất mặt quá.”

Lãnh Hoài Cẩn không biết làm sao, nở nụ cười, âu yếm xoa tóc cô ta rồi nói: “Anh đi nghe điện thoại một chút, ngày mai lại đến công ty đi, bởi vì tang lễ của Khương Khương mà mấy ngày nay anh không đến công ty được, bây giờ Vệ Trạch hẳn là đang có việc gấp nên mới gọi điện thoại cho anh.”

Anh rất kiên nhẫn giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho cô ta nghe, ánh mắt dịu dàng đến mức chảy nước.

Nếu không phải đồ giả mạo này cùng Diệp Phù Tô cấu kết với nhau hoán đổi thân xác của cô, hẳn là cô giờ đây sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng đối với “Thẩm Vị Ương” như vậy, tim của Thẩm Vị Ương như bị siết chặt.

Cô cảm giác như người đi trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát.

Tình cảm mà cô và Lãnh Hoài Cẩn đã cùng nhau trải qua và vun đắp bao nhiêu năm nay giờ đây đã hoàn toàn thuộc về một người phụ nữ khác.

Làm sao cô có thể nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết sự thật đây? Làm sao cô có thể nói với anh rằng cơ thể thật sự của cô đã bị hoán đổi bây giờ?

“Em họ, em sao vậy, sao trông bộ dạng của em ủ rũ không vui thế?”

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn ra ngoài nghe điện thoại, đồ giả mạo đã rót một cốc nước đưa cho Thẩm Vị Ương, nhìn cô giả vờ quan tâm rồi hỏi han. Thẩm Vị Ương không cầm lấy cốc nước, mà nhìn cô ta nở một nụ cười lạnh lùng: “Không có khán giả mà cô vẫn diễn như vậy sao? Thân Khiết.”

Sau khi cô thốt ra hai chữ cuối cùng, đồ giả mạo có hơi sửng sốt, ý thức đầu tiên là nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang ở trong sân, sau đó mới xoay lại nhìn cô rồi nói: “Chị không biết em đang nói cái gì cả.”

Vốn dĩ trong lòng của Thẩm Vị Ương chỉ nắm chắc năm phần, nhưng nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng và căng thẳng hiện tại của cô ta, cô hoàn toàn khẳng định người phụ

nữ chiếm lấy cơ thể của cô chính là Thân Khiết.

Cô siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta một cách thờ ơ và nghiêm túc, tức giận nói: “Cô đừng giả bộ nữa, khi tôi cảm thấy có gì đó không ổn chính là kể từ lúc ngón tay tôi bắt đầu bị đâm bởi bộ đồ Hán phục mà tôi mượn của cô, hơn nữa cô vẫn luôn thích Lãnh Hoài Cẩn, cô nhận được sự ưu ái từ rất

nhiều người vì có vẻ ngoài giống với tôi, nhưng trong lòng cô chắc chắn là không cam tâm khi mãi mãi là một kẻ thế thân hèn mọn.”

“Cho nên cô đã hợp tác cùng với Diệp Phù Tô, chiếm lấy cơ thể của tôi, muốn đường đường chính chính thay thế tôi đúng chứ?”

Cô hùng hổ dọa người, Thân Khiết bị cô oán hận mà cảm thấy chột dạ, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt dọa người của cô.

Đây chính là vì chột dạ!

Hai mắt của Thẩm Vị Ương đỏ bừng lên vì phẫn nộ cực độ, cô tức giận, phẫn nộ nhìn cô ta rồi nói: “Cô nó gì đi, tại sao không nói, không phải là chột dạ rồi chứ? Thân

Khiết, tôi cũng không làm gì tổn hại đến cô, lúc Haya gây khó dễ cho cô, tôi cũng giúp đã giúp cô, sao cô lại thông đồng với Diệp Phù Tô để hại tôi hả?”

Thân Khiết tránh né ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Chiêu Chiêu, em đang nói gì vậy? Em làm sao thế? Chị nghe mà không hiểu em nói gì hết.”

Người phụ nữ này bị điên rồi sao?

Cuối cùng Thẩm Vị Ương bị cô ta chọc giận dường như mất hết lý trí: “Tôi không phải Diệp Chiêu Chiêu, cô giả bộ ngu xuẩn như vậy! Đừng tưởng rằng cứ giả ngu như vậy thì tôi sẽ tha cho cô!”

“Có chuyện gì thế?”

Lúc Lãnh Hoài Cẩn quay lại sau khi kết thúc cuộc gọi, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là Diệp Chiêu Chiêu đang la hét thẳng vào mặt “Thẩm Vị Ương”.

Dám hung hăng với vợ anh trước mặt anh như vậy, nếu không phải vì cô ta là em họ của Vị Ương, anh chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra ngoài ngay bây giờ.

“A Cẩn, không có chuyện gì.” Lúc này Thân Khiết mới chịu nói chuyện, cô ta chủ động mở miệng, đi đến trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, ôm lấy cánh tay của anh và vỗ về anh: “Tính tình của Chiêu Chiêu hay nóng nảy, em cũng quen rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn không hài lòng chỉ hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cô ta cũng là em họ của em, cô ta dám lớn tiếng với em, em không để ý vậy thì anh để ý làm gì.”

Anh nói như vậy nghĩa là anh rất không để ý.

Cô ta vẫn chưa quen khi được anh quan tâm như vậy nên trong lòng Thân Khiết vẫn thổn thức, cô ta nhịn không được muốn nhón chân hôn anh, nhưng khi cô ta vừa

muốn chạm đến Lãnh Hoài Cẩn thì bị Thẩm Vị Ương xông đến đẩy cô ta ra.

Cũng may, Lãnh Hoài Cẩn nhanh tay nhanh mắt đã lấy cô ta: “Không sao chứ?”

“Thẩm Vị Ương” nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe vì uất ức, lộ ra bộ dạng yếu đuối bất lực.

Một người phụ nữ yếu đuối có thể kích thích mong muốn bảo vệ của một người đàn ông, đặc biệt người phụ nữ này là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm và nguyện

yêu cô đến hết cuộc đời.

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn Thẩm Vị Ương: “Cô Diệp, cô làm vậy là có ý gì? Mong cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Trong lòng của Thẩm Vị Ương vô cùng đau xót, nhưng vẫn nghiến răng không chịu khuất phục nói: “Không cần giải thích, chẳng qua là tỉnh tình của em không tốt, vừa

lòng rồi chứ?”

Sau khi hét lên câu này với Thân Khiết, Thẩm Vị Ương quay đầu lại, ngồi xuống sofa lần nữa, ôm lấy cái gối có in ảnh Y Y ở bên cạnh, bộ dạng có vẻ như muốn ở lại đây không rời đi.

“Chị họ, không phải chị nói muốn mời em ăn cơm sao? Vậy chị đi nấu cơm đi, em đói sắp chết rồi.”

Cô đanh đá ngồi trên sofa, bắt đầu nũng nịu, giống như người cáu kỉnh vừa rồi cãi nhau với “Thẩm Vị Ương” không phải là cô.

Lãnh Hoài Cẩn siết chặt hai tay thành nắm đấm, khó mà chịu được nhìn “Thẩm Vị Ương” hỏi: “Em có chắc chắn cô ta là em họ của em chứ không phải tổ tông của em chứ? Anh chưa từng thấy qua người tâm thần phân liệt như vậy.”

Nếu không quan tâm đến thể diện của cô, chắc chắn anh sẽ ném Diệp Chiêu Chiêu ra ngoài ngay bây giờ.

Thân Khiết cũng rất bực mình.

Vốn dĩ để cho cô vào là vì cô ta muốn ra oai phủ đầu với cô, dạy cô rằng biết khó mà rút lui, sau này tránh xa Lãnh Hoài Cẩn, đừng nghĩ đến việc quay lại và cướp đi

hạnh phúc của cô ta.

Nhưng không ngờ rằng tính cách của Thẩm Vị Ương lại càng trở nên nóng nảy như vậy, nhưng cũng rất nhẫn nại vào những thời điểm quan trọng.

Vừa rồi thấy cô tức giận định bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại ở lại.

“Chị họ, không phải chị có năm đứa con sao, bọn chúng đi đâu rồi?”

Trong lúc ăn cơm, Thẩm Vị Ương hỏi vấn đề mà bản thân cô quan tâm nhất.

Dựa theo lòng dạ hẹp hỏi của Thân Khiết, cô ta sẽ tuyệt đối không dung thứ cho con cô.

Huống chi, giả chung quy thì cũng là giả, trước khi cô ta hoàn toàn thích ứng với thân phận của Thẩm Vị Ương, cô ta tuyệt đối không dám ở bên cạnh quá lâu với những

đứa trẻ hiểu rõ Thẩm Vị Ương nhất.

Dưới nhiều con mắt như thế, quá khó để cô ta có thể làm tốt mọi việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK