“Lúc trước Chiêu Chiêu cũng bị cô tạt nhiều lần như thế rồi, bây giờ vì hiệu quả của cảnh phim, Chiêu Chiêu cũng tạt cô một cái, chắc cũng không sao đâu mà.” Lộ Ôn Châu cười, vẻ mặt chính trực nói với cô ta.
Anh ta đã nói thế rồi, Thân Khiết có không vui nữa cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Cô ta nhìn khuôn mặt mỉm cười hiền hòa của Lộ Ôn Châu, cười khẩy hai tiếng nói: “Đó là đương nhiên, vì có một bộ phim hay. Bị tạt chút có là gì đâu. Diễn viên nào chẳng như thế đúng không, quay phim ra quay phim, ngoài đời ra ngoài đời.”
Trên miệng nói cười vậy, chứ trong lòng đã hận Thẩm Vị Ương muốn chết rồi.
Tại sao con đi này biến thành dáng vẻ nào, đi tới đâu cũng có người ra mặt cho cô ta vậy?
Đêm qua sau khi về chưa được bao lâu thì Lãnh Hoài Cẩn đã đi rồi, cả tối không về nhà, tám, chín phần là ở cùng với con đĩ này.
Thế mà cô ta cứ phải giả bộ rộng lượng, không dám hỏi câu nào.
Thẩm Vị Ương chẳng thèm quan tâm cô ta nghĩ gì, quay phim xong thì đi nhà ăn của đoàn làm phim ăn cơm.
Bây giờ cô không xu dính túi, chỉ có thể ăn cơm trong đoàn phim, ăn xong ngày mai rảnh rỗi đi hỏi Lộ Ôn Châu, có thể ứng trước một phần tiền cát xê không, để đổi đồ đạc trong phòng trọ, để cô ở thoải mái hơn rồi sau đó đi khám bác sĩ.
Mặc dù không hi vọng nữa, nhưng nhỏ đâu thì sao.
Nhõ đâu tình huống không tệ đến thế thì sao.
Cô vẫn không cam lòng, không muốn từ bỏ.
“Đừng đi theo tôi nữa, anh về nhà họ Diệp đi, anh cứ thế này làm tôi mất tự nhiên lắm.”
Đi tới trước cửa nhà ăn, Diệp Phù Tô vẫn cứ đi theo cô.
Bây giờ đối mặt với anh ta, tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Diệp Phù Tô vẫn như trước, cảm thấy có phải anh ta làm sai chuyện gì không, thế nên Diệp Chiêu Chiêu mới bài xích anh ta như này.
“Chiêu Chiêu, anh thật sự muốn nói xin lỗi em, em tha thứ cho anh được không?”
Thẩm Vị Ương: “Nói xin lỗi? Anh có biết anh làm sai gì không mà xin lỗi?”
Diệp Phù Tô cứng họng, quả nhiên không nói được gì hết.
Thẩm Vị Ương nhìn thấy Thân Khiết từ phía xa cũng đang tới đây rồi, lập tức nói với Diệp Phù Tô: “Bây giờ tôi phải làm việc, không muốn anh làm phiền đến tôi. Đợi tôi bớt giận rồi tôi sẽ tự đi tìm anh, nhưng anh đừng có tự ý đến đoàn phim tìm tôi nữa, tôi không thích có người làm phiền tôi làm việc.”
Diệp Phù Tô nhìn thấy một tia hy vọng, đôi mắt sáng lên trong khoảnh khắc: “Đợi em nguôi giận rồi, em sẽ chủ động đi tìm anh thật sao?”
Thẩm Vị Ương: “Đương nhiên rồi, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Trông thấy Thân Khiết sắp tới đây rồi, cô nói nhanh: “Đừng để bất cứ ai biết chuyện anh mất trí nhớ, với cả, cái cô Thẩm Vị Ương hôm nay, tôi rất ghét cô ta, nếu như cô ta tìm đến anh thì cứ lơ cô ta đi. Anh nhớ kỹ chưa?”
Diệp Phù Tô lập tức gật đầu: “Ừ, nhớ kỹ rồi, anh sẽ không để ý đến cô ta đâu.”
“Ừm, vậy bây giờ anh về đi, tôi không giữ anh lại ăn cơm nữa.” Cô đưa tay vỗ cánh tay Diệp Phù Tô, như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Mặc dù chỉ là an ủi chạm vào vai anh ta. Nhưng Diệp Phù Tô vẫn rất vui, vui sướng đáp lại xong là rời đi luôn.
Lúc rời đi vừa hay đi ngang qua người Thân Khiết, nhưng anh ta chẳng buồn liếc mắt, không nhìn đến Thân Khiết một giây nào.
Thẩm Vị Ương yên tâm hơn chút.
Nếu như Thân Khiết biết Diệp Phù Tô mất trí nhớ rồi, không biết sẽ làm loạn đến mức nào nữa.
“Chiêu Chiêu, vừa nãy cô nói gì với anh Diệp vậy, sao tôi cứ cảm giác anh Diệp nhìn tôi với biểu cảm lạ lạ ấy.”
Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Phù Tô vừa nãy còn chẳng thèm nhìn cô ta.
Người này cứ thích thêm đất diễn cho mình cơ.
Nói một câu nghĩ nhiều xong, Thẩm Vị Ương bèn quay người đi vào nhà ăn ăn cơm.
Nếu như bây giờ cô không định về lại bên cạnh A Cẩn, thì cô cũng không muốn giao lưu quá nhiều với Thân Khiết nữa.
Cô không thích cô gái này, nhìn một cái thôi cũng ngứa mắt.
Nhưng vẫn là câu nói đó, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
Bởi vì sự cố ý làm khó của cô ta ở phim trường hôm nay, những người hóng hớt rảnh rỗi không có việc gì làm trong đoàn phim tụ tập lại, bây giờ đã bắt đầu công kích hội đồng cô, họ thấy cô là kẻ thứ ba của Lãnh Hoài Cẩn, lần này có thể tới quay phim trong đoàn phim này là nhờ quan hệ của Lãnh Hoài Cẩn.
“Con đi này cũng không biết xấu hổ mà xuất hiện trong đoàn phim, phá hoại gia đình người khác đã đành, vậy mà còn đàng hoàng ở cùng một đoàn phim với chính thất như này chứ, đúng là vô liêm sỉ.”
“Mấy người còn biết máu chó hơn nữa là gì không, cái cô Diệp Chiêu Chiêu này, hình như là em họ của cô Thẩm Vị Ương đấy.”
“Cái gì? Em họ? Thật hay giả vậy? Vậy tức là cô ta quyến rũ anh rể của mình luôn, quá đáng quá rồi đấy.”
“Đúng rồi, sao lại có loại người này chứ, chẳng trách cô Thẩm lại tức giận như thế, nhưng lại trông như hết cách với cô ta rồi.” “Còn một tin nữa chắc chắn mấy người không biết.”
“Tin gì tin gì, nói nghe xem nào.”
“Là cái người đàn ông hôm nay cứ đi theo sau cô ta mãi ấy, mấy người biết anh ta là ai không?”
“Anh ta là ai?”
“Anh ta là Diệp Phù Tô, nhà họ Diệp đã ra nước ngoài từ lâu, có thể mấy người không biết, nhưng đây là một gia tộc lớn rất đỉnh. Ở nước ngoài là một nhà tài phiệt đứng
sau hoàng tộc, Diệp Phù Tô này là chủ nhân mới của nhà họ Diệp, nhưng mắt nhìn không tốt lắm, thế mà lại nhìn trúng Diệp Chiêu Chiêu, nghe nói là, trước đây Diệp Chiêu Chiêu còn từng rơi xuống từ sân thượng vì anh ta.”
“Rơi từ sân thượng? Sao có thể như thế? Cái này cũng đáng sợ quá đi, trông dáng vẻ của Diệp Chiêu Chiêu, cô ta năm nay mới vừa đến tuổi trưởng thành nhỉ.”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, ôn thần tới rồi.”
Mấy người nhiều chuyện nói xấu sau lưng này, nhìn thấy Thẩm Vị Ương tới là im miệng lại ngay lập tức, nhưng mà ánh mắt đánh giá mỉa mai kia cứ âm thầm rơi trên
người cô.
Dường như sự mỉa mai xỉa xói của bọn họ đều quý giá lắm, cứ nhất quyết phải khiến Thẩm Vị Ương biết rồi khó chịu mới được.
Vậy thì bọn họ thật sự đánh giá cao mình quá rồi.
Sự ngưỡng mộ hay là ghét bỏ của bọn họ, chẳng đáng một đồng với cô.
Cô gọi cơm xong thì tùy ý tìm chỗ nào ngồi xuống ăn.
Đã không còn vị giác rồi, nhưng mà vì bổ sung dinh dưỡng, không thể để mình đói chết được, cần ăn vẫn phải ăn.
Lúc ăn được một nửa, biên kịch tìm cô nên cô tạm thời buông đũa bát xuống. Sau đó ra ngoài nói chuyện với biên kịch.
Nhưng đợi khi cô quay lại, phát hiện cơm mình ăn được một nửa, đã bị đổ xuống đất rồi.
“Ai làm đây?”
Cô đi tới bàn mà ‘Thẩm Vị Ương‘ ngồi, nhìn tám người phụ nữ ngồi ở bàn này, ánh mắt sắc bén quét qua.
Một người phụ nữ trong đó nhìn cô khó hiểu, lạnh nhạt nói: “Cô đang nói gì thế, chúng tôi đang nói chuyện bình thường với Vị Ương, cơm nước của cô tự đổ liên quan gì đến chúng… Á…”
Cô ta chưa nói hết, đã bị Thẩm Vị Ương bóp cổ nhấc lên, sau đó vung một bạt tai.
Sau khi vứt người phụ nữ lắm mồm này xuống đất như vứt rác, cô cười lạnh nhìn bảy người còn lại: “Tôi không thích nói đạo lý, chỉ thích nói chuyện bằng nắm đấm, ai làm thì tốt nhất là thừa nhận ngay đi, nếu không thì một người tôi cũng không tha.”
Người phụ nữ lúc này bị cô vứt xuống dưới đất giờ vẫn đang lẩm bà lẩm bẩm nằm rạp dưới đất không bò dậy nổi.
Dáng vẻ không nói lý như này của Thẩm Vị Ương, đều gieo xuống hạt mầm khiếp sợ trong lòng mỗi người.