Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tina không ngờ cô gái nhỏ lại có tính tranh đua như vậy, cô ta sửng sốt một lúc, sau đó phát hiện ánh mắt của Thẩm Vị Ương rơi vào Lãnh Hoài Cẩn đang ở bên cạnh

anh. Lúc này mới cười hiểu ý, uống một hơi cạn sạch rượu sake trong bát.

Trưởng thôn đi tới, giới thiệu với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, đây là Tina, cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng tôi, tối nay để cảm ơn cô đã giúp chúng tôi diệt quái vật, cô ấy

sẽ múa cho cô xem.”

Kêu một người phụ nữ khác thể hiện tài năng trước người đàn ông mà cô thích, có chắc là đang cảm ơn cô không?

Khi trong lòng xuất hiện những lời than thở tức giận như vậy, Thẩm Vị Ương bỗng sửng sốt, cảm giác không nhận ra mình.

Tại sao cô lại có những suy nghĩ ghen tuông kinh khủng như vậy.

Lãnh Hoài Cẩn không thích cô, không phải bạn trai cô, anh thích ai thì có liên quan gì đến cô chứ, tại sao cô lại có nhiều ác ý với người phụ nữ anh thích như vậy?

”Vị Ương, Vị Ương, cậu sao vậy?”

Khi giọng nói của Lãnh Diệp đánh thức cô, cô đang ngồi bên đống lửa với khuôn mặt khó coi.

Tina múa quyến rũ trước ngọn lửa, nhưng cô ngồi đó với khuôn mặt lạnh lùng, như thể ai đó nợ tiền cô.

Cô là nhân vật chính của tối nay, nhưng với vẻ mặt của cô bây giờ, mọi người cho rằng cô chưa tiếp nhận lòng tốt của người khác, ánh mắt dò hỏi của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Sau khi kịp phản ứng lại, cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, nhìn trưởng thôn cười nói: “Tina múa đẹp quá, làm tớ cũng ngẩn người.”

Trưởng thôn và những người dân khác mới cảm thấy nhẹ nhõm, bầu không khí cũng dần dịu lại.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại cảm thấy khóe miệng của mình sắp đông cứng lại, nhất là khi nhìn thấy Tina và Lãnh Hoài Cẩn nhìn nhau như thể đang liếc mắt đưa tình.

Thật quá đáng, đêm nay là tiệc mừng của cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy.

“Hay lắm, hay lắm!”

đó.

Ngay khi điệu múa của Tina kết thúc, lập tức bùng nổ những tiếng reo hò của những người đàn ông xung quanh. Trưởng thôn lại nhìn về phía cô, cô cố hết sức nở nụ cười, đứng dậy giả vờ rất vui vẻ, nhìn Tina nói: “Thật là đẹp.”

Rượu này hơi mạnh, cô vừa mới đứng dậy suýt chút nữa ngã xuống, là Lãnh Hoài Cẩn đã lấy cô.

Khi cô nhìn rõ ai đang giúp mình, Thẩm Vị Ương không kiềm chế được nỗi lòng mà đẩy anh ra: “Đừng chạm vào tôi!”

Sau khi đẩy anh ra, cô loạng choạng mấy bước mới đứng vững, hai má ửng đỏ, rõ ràng là say rồi.

“Không phải chỉ là múa sao, tôi cũng biết!”

Vừa nói, cô vừa loạng choạng nhảy múa trước ngọn lửa, suýt chút nữa ngã vào trong lửa nhưng Lãnh Hoài Cẩn đã kéo cô vào lòng, ngăn không cho cô rơi vào trong

Xung quanh lập tức bùng nổ tràn cười chế nhạo.

“Hahaha, cô bé này là kẻ ngốc thì có. Trưởng thôn, ông có chắc rằng cô ta đã khống chế được con quái thú kia không?”

“Còn kêu cô ta dạy cho bọn nhỏ, đừng để bọn nhỏ bị cô ta dạy cho ngu người.”

“Cô ta thích cậu ba đúng không? Cô ta quá đề cao bản thân rồi, sao có thể so sánh với Tina chứ? Không thấy vừa rồi cậu ba chỉ nói chuyện với Tina sao?” “Mấy người bớt nói vài câu đi, cô Thẩm là anh hùng giúp chúng ta xử lý dã thú đấy.”

Lời mỉa mai của mọi người cùng sự bất lực không biết làm sao của trưởng thôn lọt vào tai Thẩm Vị Ương, cô đỏ mặt, khép hờ mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang thờ ơ ôm cô,

không vui chất vấn: “Có phải anh cũng cười nhạo tôi không?”

Lãnh Hoài Cẩn không nói lời nào, cô bèn kéo cổ áo Lãnh Hoài Cẩn, bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng: “Nói đi, có phải anh cũng đang cười nhạo tôi không?”

“Em uống say rồi.”

Anh gõ tay cô ra, cau mày không vui, muốn giữ khoảng cách với cô.

“Tôi không say!”

Thẩm Vị Ương đẩy anh ra, sau đó đi đến chỗ vò rượu dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đổ hết rượu trong vò rượu lên người, một mình đi về phía đống lửa, nhảy

múa trong ngọn lửa như một con bướm bắt lửa.

“Vị Ương…”

Sau khi Lãnh Diệp kịp nhận ra, cậu ấy lập tức xông vào để kéo cô ra nhưng bị Lãnh Hoài Cẩn kéo lại.

“Làm ướt quần áo bằng độ cồn nhất định, lúc cồn cháy tỏa ra nhiệt sẽ bị nước bốc hơi hấp thu, tạm thời sẽ không gây hại cho cô ấy.”

Lãnh Diệp nhìn cô gái đang nhảy múa trong ngọn lửa, đồng thời thán phục tư thế múa của cô, hơn hết là bộ não của cô, làm thế nào mà cô có thể nghĩ ra được phương

pháp này.

Lãnh Hoài Cẩn chỉ yên lặng nhìn cô gái đang nhảy múa giữa đống lửa trống không, ánh mắt phức tạp.

Mà những người khác, đặc biệt là những người vừa rồi còn cười nhạo Thẩm Vị Ương giờ đã rối rít quỳ xuống trước đống lửa, cung phụng cô như nữ thần.

“Có thể nhảy múa trong lửa, cô ấy là nữ thần! Cô ấy là nữ thần mà ông trời ban cho thôn chúng ta!”

“Là nữ thần! Nữ thần đã tới thôn chúng ta, cuối cùng ông trời cũng chiếu cố chúng ta!”

“Xin nữ thần phù hộ cho gia đình tôi ra khơi bình an, được bội thu”

“Xin nữ thần phù hộ cho con dâu tôi sinh được một cậu con trai mập mạp.”

Các thôn dân đến dự tiệc đều quỳ xuống cầu phúc.

Lãnh Diệp đã xem đủ, nói với Lãnh Hoài Cẩn: “Anh à, lần này em quay về nhất định sẽ chăm chỉ học tập cho giỏi, học sinh giỏi thật sự quá đáng sợ.”

Lãnh Hoài Cẩn mặc kệ cậu ấy, cũng may mà đống lửa không còn cháy nhiều nữa, chỉ cao đến bắp chân, anh vươn cánh tay dài kéo cô từ bên trong ra ngoài.

Thẩm Vị Ương đã uống say từ lâu, vào lúc này sao có thể ngoan ngoãn như vậy.

Vì vậy, Lãnh Hoài Cẩn mặc kệ sự giãy giụa của cô, ôm cô đi.

“Thả tôi ra, Lãnh Hoài Cẩn, anh thả tôi ra!”

Cô không ngừng giãy giụa trong vòng tay anh, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cho đến khi đến một nơi tĩnh lặng, anh mới buông cô ra.

Cô giơ tay muốn đánh anh, nhưng bị anh gắt gao nắm chặt lấy cổ tay.

“Không có người phụ nữ nào dám đánh tôi.”

Anh nhìn cô cảnh cáo nói.

Thẩm Vị Ương không chịu nhận thua, còn muốn đánh tiếp: “Vậy tôi sẽ là người đầu tiên.”

Cô ngang ngạnh trợn mắt nhìn anh, trong mắt lóe lên giọt lệ, hơn hết là nghị lực không chịu thua.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lãnh Hoài Cẩn có chút lúng túng né tránh ánh mắt, định buông cô ra, nhưng lúc này cô lại nhón chân hôn anh, gắt gao ôm lấy cổ anh, vì

nhón chân hôn anh thật tốn sức.

Đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô gái áp lên thật chặt, lần đầu tiên trong đời Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.

Lần trước cô lén lút hôn anh ở bãi biển, anh còn có thể giả vờ ngủ, nhưng bây giờ, anh không biết phải làm sao.

Đẩy cô ra ư?

Tại sao anh lại thấy không nó một cách kỳ lạ.

Nghĩ đến cô gái tàn nhẫn phải tìm cách sinh sống trong đêm qua và người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhảy múa trong lửa đêm nay, Lãnh Hoài Cẩn không thể phủ nhận rằng anh thực sự có chút rung động.

Nhưng đối với anh, rung động với một người phụ nữ cũng chẳng thay đổi được gì.

Anh vươn tay đẩy cô ra, giữ khoảng cách thích hợp.

“Cô uống say rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Tôi không say!”

“Người say luôn nói mình không say.”

Anh quay lưng bỏ đi.

Cô tức giận đuổi theo: “Anh đứng lại, anh còn chưa nói rõ ràng, không được phép rời đi.”

Cô gái đứng trước mặt anh giang rộng cánh tay không cho anh đi, hết sức trẻ con.

Anh đau đầu nhìn cô hỏi: “Cô muốn tôi nói rõ điều gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK