Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Tiểu Y Y như thể đã trúng ngải mà bước tới chỗ Cố Trường Đình. Đợi đến khi Thẩm Vị Ương chạy tới chỗ cô bé thì Cố Trường Đình đã

Do cô bé đến bên cạnh mình, sau đó cười như không cười nhìn Thẩm Vị Ương, nói: “Vẫn khỏe chứ? Vị Ương.”

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng không vui của Thẩm Vị Ương, anh ta tỏ vẻ khá là vô tội hỏi cô: “Vị Ương, thái độ đó của em là sao vậy? Dù gì anh cũng là bố nuôi của Y Y, sao em lại đề phòng anh như thế?”

Thẩm Vị Ương siết chặt hai nắm tay nói với anh ta: “Chính anh còn không rõ tại sao à?”

“Cố Trường Đình, tôi đã nhớ ra chuyện quá khứ rồi, bao gồm tất cả những chuyện anh đã làm tôi cũng đã biết hết.

Cố Trường Đình hờ hững nhìn cô, ánh mắt có chút buồn cười: “Biết thì đã sao? Thẩm Vị Ương, em cho rằng anh vẫn là lốp xe dự phòng suy xét mọi điều trước kia của

em à?”

Từ khi chuyện dây leo tình ti bại lộ, bọn họ đã không có cách nào chung sống như trước đây được nữa.

Ở trong lòng cô anh ta đã ác độc cùng cực rồi, anh ta cũng chẳng quan tâm kết quả có tệ đi thêm chút nào.

Hiện giờ anh ta chỉ có một mục đích là lấy được cô muốn cô trở thành người phụ nữ của mình, cả đời này không thể rời bỏ mình.

“Thẩm Vị Ương, anh thành ra như vậy đều là do em ép.”

Nếu cô từng nhìn anh ta lâu thêm một chút, cho anh ta một chút tình cảm của mình thì anh ta sẽ không dùng thứ đồ như dây leo tình ti ấy với cô.

Thẩm Vị Ương nhìn ánh mắt anh ta đầy ắp sự oán hận ngập trời, cảm thấy người đàn ông này quả thực vô lý.

“Tôi ép anh cái gì? Chế tạo mấy loại thuốc hại người đó là tôi ép anh sao? Cấu kết với Úc Nam Đình làm việc xấu cũng là tôi ép anh à? Cấy Tình Ty Đằng cho tôi, hợp tác

với Lãnh Hoài Sân hãm hại tôi ly dị với chồng mình cũng là tôi ép anh hả?”

Cô bước từng bước về phía anh ta, trong ánh mắt là nỗi chán ghét không hề che giấu.

“Cố Trường Đình, anh không nên cho rằng mình quá vĩ đại, anh căn bản chẳng phải lốp xe dự phòng nam phụ dịu dàng thâm tình gì đó cả, anh chỉ là một tên đốn mạt

chỉ biết đẩy sai lầm cho phụ nữ mà thôi.”

Trước kia mắt cô mù nên mới chịu ân mấy thứ nhỏ nhặt của anh ta mà đã toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta coi anh là là người tốt.

Nhưng thực tế anh ta lại là một kẻ biến thái y hệt Úc Nam Đình.

“Xem ra hiện giờ em thực sự rất ghét anh.”

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng như băng bước về phía anh ta từng bước một của cô. Cổ Trường Đình cười mỉa mai, ánh mắt dừng trên người Lãnh Hoài Cẩn ở phía sau cô.

“Tổng giám đốc Lãnh, anh đúng là có số má mà, có thể khiến một người phụ nữ như Thẩm Vị Ương khăng khăng một mực với anh.”

Từ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa họ, Lãnh Hoài Cẩn nghe ra được Cố Trường Đình không phải loại người tốt lành gì, bấy giờ bị anh ta nhắc tới, anh cũng lạnh lùng với anh ta y như Thẩm Vị Ương.

“Thả con gái tôi ra, không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh.”

“Được thôi.” Cố Trường Đình cực có hứng thú cười một tiếng: “Dùng vợ anh để đổi con gái anh, anh cảm thấy thế nào?”

Lãnh Hoài Cẩn siết chặt hai nắm tay, nếu không phải hiện giờ Y Y đang nằm trong tay anh ta thì chắc chắn anh sẽ cho anh ta thấy hậu quả của việc đe dọa anh.”

“Vị Ương, em biết đấy, đến tận phút này anh cũng chỉ muốn một mình em thôi. Nếu muốn cứu con gái em thì bây giờ em hãy đi đến bên cạnh anh, như vậy anh sẽ không làm khó con bé.”

Anh ta lấy ra một cái lọ màu xanh, giống như chất thuốc gì đấy.

“Em uống nó, anh sẽ thả con gái em ngay.”

“Đây là cái gì? Tinh Ty Đằng anh mới nghiên cứu?”

Thẩm Vị Ương cười giễu nhìn anh ta, nói.

Dựa vào mấy thủ đoạn hèn hạ này để có được một người phụ nữ, thật khiến người khác cảm thấy đáng thương.

Cố Trường Đình cũng không cho là nhục: “Từ trước đến nay anh làm việc không từ thủ đoạn, chỉ cần kết quả như anh mong muốn là được.”

Chỉ cần hôm nay cô uống thứ này, cả đời này cô sẽ không thể rời bỏ anh ta.

“Đây là tình cổ anh vừa chế tạo, uống nó vào, từ đây em chỉ có thể bất mãn cầu xin anh đè, em, những người khác đều không thể.”

Anh ta cười như không cười giải thích tác dụng của lọ thuốc thử này cho cô.

Sau khi Thẩm Vị Ương nghe xong, suýt nữa thì nôn ra.

Quả nhiên anh ta và Úc Đình Nam là cá mè một lứa, biến thái y như nhau, khiến người ta kinh tởm.

“Vợ của tôi sẽ không uống.”

Vào lúc Thẩm Vị Ương và Cổ Trường Đình giằng co, Lãnh Hoài Cẩn đi lên kéo Thẩm Vị Ương ra đằng sau mình, tiếp đó lạnh lùng đối mặt với Cố Trường Đình.

“Cố Trường Đình, nếu anh là đàn ông, có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây này, làm khó phụ nữ thì tính là gì.”

Cố Trường Đình thấy anh che chở Thẩm Vị Ương như thế, cảm thấy hiếm lạ: “Thật là thú vị, chẳng phải anh mất trí nhớ rồi ư? Nếu tôi nghe tin không lầm thì giờ vợ của anh là Úc Uyển mới đúng.”

Chuyện Úc Uyển trộm long tráo phụng thế mà anh ta cũng biết.

Ánh mắt Thẩm Vị Ương nhìn Cố Trường Đình đầy phức tạp, cảm giác như thể có một rãnh trời ngăn cách hai người họ.

Tại sao trước kia cô lại tin tưởng loại người thế này?

Xem như chuyện của dây leo tình ti bị phơi bày thì cô vẫn luôn nhớ tới tình xưa với anh ta.

Nhưng hết lần này đến lần khác, càng ngày cô càng phát hiện bộ mặt khó ưa của anh ta, cảm thấy hồi đó bản thân bị mù.

“Quả nhiên tổng giám đốc Lãnh nghĩa nặng tình sâu.”

Cố Trường Đình châm chọc nhìn Lãnh Hoài Cẩn một cái, sau đó thả tay xuống bóp lấy cổ Y Y nhấc lên khỏi mặt đất.

“Xem ra hai người không cần con gái mình nữa.”

Y Y cúi mặt bị anh ta bóp cổ nhấc lên, cuối cùng vì đau đớn vô cùng lấy lại tỉnh táo, đau đớn nắm lấy cổ tay Cổ Trường Đình muốn rút tay anh ta ra.

“Y Y!”

Nhìn dáng vẻ đau khổ của con gái, Thẩm Vị Ương gấp đến độ con mắt đỏ ngầu.

Cổ Trường Đình rất hài lòng với phản ứng của cô: “Nếu thấy đau lòng cho con gái em vậy giờ em uống hết lọ thuốc này đi.”

Tay trái anh ta vẫn đang giơ lọ thuốc màu xanh ấy.

Nhưng ngay giây sau khi nói xong câu nói ấy, tiếng súng vang lên, lọ thuốc của anh ta bị bắn lên cao rồi võ nát.

Lãnh Hoài Cẩn nhân cơ hội đá anh ta một cước, thuận thế cứu được Y Y từ tay anh ta.

Tại sao, tại sao lại có súng ở đây!

Con ngươi của Cố Trường Đình tối sầm lại, anh ta xoay người nhìn về hướng viên đạn bắn ra, sau đó thấy được Lãnh Quân đang thản nhiên cười giễu với anh ta.

“Vẫn khỏe chứ? Bố nuôi?”

Chỉ thoáng có hai năm mà cậu trai từng bé xíu kia giờ đã trở thành một cây dương nhỏ hiên ngang cao ngất, làn da tối hơn một tí nhưng ngũ quan lại góc cạnh hơn

trước kia rất nhiều, càng ngày càng giống Lãnh Hoài Cẩn.

“A Quân!”

Thẩm Vị Ương cũng không ngờ rằng sẽ thấy được đứa con trai lâu rồi không gặp ở đây, mặt cô ngạc nhiên và mừng rõ.

Lãnh Quân khẽ mỉm cười với cô: “Mẹ, lâu rồi không gặp.”

Sau đó cậu bé nhìn về phía người đàn ông vừa rồi phản ứng nhanh đã phối hợp với mình: “Bố, lần này con đến bảo vệ mọi người.”

Mặc dù vừa rồi phản ứng rất nhanh nhưng bây giờ sau khi tình hình đã hòa hoãn, nhìn thấy hình ảnh một cậu bé sáu tuổi hiêng ngang cầm súng, Lãnh Hoài Cẩn hoàn

toàn lơ mơ, thậm chí cảm thấy có chút quỷ dị.

Đây thật sự là con trai anh ư?

Làm sao con cái của anh đứa này quái đản hơn đứa khác, không giống con nít bình thường tí nào vậy?

Bấy giờ Lãnh Quân cũng không nói nhiều, cậu bé cầm khẩu súng lục đã cải tiến nhắm thẳng vào Cố Trường Đình: ‘Bố nuôi, mỗi một chuyện bố làm tôi đều biết nhưng tôi vẫn nể tình trước kia bố đã chăm sóc bọn tôi, chừa cho bố một con đường sống, để bố đi tự thú chờ đợi sự phán quyết của pháp luật.”

Cố Trường Đình nhìn đứa nhóc gần như do một tay mình nuôi lớn này, ánh mắt có chút thê lương: “A Quân, dáng vẻ này của con ngược lại nó giống y hệt với bố ruột con, rõ ràng con ở bên cạnh bố lâu nhất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK