Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc kệ nó đi, thím dẫn cháu đến gặp thím ba và thím tư, cháu và A Cẩn tan tan hợp hợp, giờ cuối cùng cũng ở bên nhau rồi, vẫn phải làm quen với người trong nhà một tí.”

Lộ Tư Lượng kéo cô đi vào sảnh phụ, bên trong có ba người phụ nữ với ba phong cách khác nhau đang ngồi, từ dung mạo và lối ăn mặc của các bà ấy Thẩm Vị Ương

cũng đoán đại khái được ai là ai.

Người mặc quần áo màu trắng mộc mạc nhưng cực kỳ có tinh thần chắc là thím ba Tùy Trí, cũng chính là mẹ của Lãnh Diệp, nghe nói còn là cô của Tùy Giản.

Người ăn mặc thùy mị và ưu nhã, thoạt trông rất có khí chất quý phái là Lãnh Như, người con gái thứ năm của nhà họ Lãnh và cũng là mẹ của Yến Hồi.

Vì thân phận của mọi người khác nhau nên cũng có thể nhìn ra tính cách của mỗi người, Lương Thiến là kẻ đầu cơ, Tùy Trí cao ngạo, Lãnh Nhứ lạnh nhạt.

Không hề có cảm giác dễ ở chung như Lộ Tư Lượng mang đến cho cô.

Thẩm Vị Ương vừa bước vào đã cảm thấy được một mùi thuốc súng căng thẳng.

“Cô là cô Thẩm, cháu gái kia của nhà họ Lục sao?”

Đầu tiên là Lãnh Nhứ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không vui mở miệng cười nhạt.

“Trông bộ dạng thế này, khó trách hồn của A Cẩn bị cô hớp đi mất.”

Thẩm Vị Ương: “…

Đây là khen cô dáng dấp đẹp mắt hay chê bai phẩm vị của Lãnh Hoài Cẩn kém cỏi vậy?

“Vị Ương, đến đây, ngồi bên đây này.”

Lộ Tư Lượng giảng hòa bảo Thẩm Vị Ương đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đã chuẩn bị sẵn, sau đó lần lượt giới thiệu ba người phụ nữ trước mắt cho cô.

“Đây là thím ba, thím tư, còn có cô của cháu.”

Thẩm Vị Ương chào hỏi theo thứ tự.

Tùy Trí không có phản ứng gì, hững hờ ừ một tiếng rồi uống trà.

Lương Thiến cười giễu: “Cô Thẩm, trước đó chúng ta đã gặp nhau, cô quên rồi sao? Lúc ấy A Cẩn và Úc Uyển vẫn sống cùng nhau, hình như hôm đó cô còn giả thành

con trai dụ dỗ con gái tôi nữa, cũng không biết cô có đam mê gì.”

thôi.

Lương Thiến không cho Thẩm Vị Ương chút mặt mũi, nói hết mọi chuyện xấu mà cô đã làm dưới cơn xúc động lần đó ra, khiến cô hơi lúng túng.

May mà phu nhân tổng thống cũng biết chuyện này, nhưng cô muốn dừng vấn đề xu hướng giới tính khiến Lãnh Hoài Cẩn ngột ngạt, gia tăng khả năng ly dị mà

Suy cho cùng chỉ là hai vợ chồng son đang mâu thuẫn với nhau, chẳng có gì hay để chỉ trích.

“Lớp trẻ đùa giỡn nhau thôi, em dâu em đừng tức giận quá làm gì.” Lộ Tư Lượng nhanh chóng giảng hòa.

Lãnh Nhứ cũng lạnh lùng nói theo: “Đùa giỡn? Lần này A Cẩn đưa cổ phần của nhà họ Lãnh cho cô ta cũng là đùa giỡn à? Chị hai, chị đừng có thiên vị A Cẩn vậy nữa. Lần này mẹ của tôi bị hai vợ chồng bọn họ chọc tức đến mức vào ICU suýt nữa không còn cứu được.”

Nói tới nói lui quả nhiên là vì vấn đề cổ phần, bọn họ cảm thấy lợi ích của mình bị tổn thất.

Thẩm Vị Ương không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Lãnh Nhớ: “Cô à, A Cẩn đưa cho cháu cổ phần là vì anh ấy muốn đảm bảo sự an toàn của cháu và bọn nhỏ khi ở

nhà họ Lãnh. Ban đầu các người ép buộc anh ấy đến một nơi như Vô Nhân Cảnh, chẳng lẽ anh chỉ có thể để mặc cho các người khinh khi, không chừa chút đường lui nào cho mình hay sao?”

“Khinh khi?” Lãnh Nhứ trợn to hai mắt nhìn Thẩm Vị Ương, cười nhạt: “Ý của cô là nói nhà họ Lãnh bọn tôi đều đang khinh khi A Cẩn sao?

“Cô Thẩm, đây là chuyện riêng của nhà họ Lãnh chúng chúng tôi, còn chưa đến lượt một người ngoài như cô đánh giá lung tung ở chỗ này.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng cười một tiếng, tạo ra sức mạnh bốn phía: “Cháu là vợ của A Cẩn, cũng giống như thím ba là vợ của chú ba, thím tư là vợ của chú tư vậy. Cô

nói cháu là người ngoài vậy thì làm sao thím ba và thím tư chịu nổi đây?”

Cô vừa nói như thế, sắc mặt của Tùy Trí và Lương Thiến quả nhiên bắt đầu trở nên khó coi.

Lãnh Nhứ bị cô chọc giận: “Cô, cô đừng hòng khích bác lung tung, tôi không có ý nói vậy với hai chị dâu.”

Lương Thiến cũng nói hùa theo: “Đúng đó, Thẩm Vị Ương, quan hệ giữa chị em chúng tôi còn chưa đến lượt một người ngoài như cô khích bác.”

Thẩm Vị Ương cười nhạt không nói gì.

Nhưng dáng vẻ bình tĩnh không nói gì nữa của cô càng khiến người khác cảm thấy khó chịu hơn.

Bầu không khí cũng trở nên giằng co, Lộ Tư Lượng muốn tìm một đề tài hòa hoãn bộ không khí, may thay vào lúc này Lãnh Hoan đang gặm táo bước vào. “Ể, có chuyện gì thế, sao không ai nói gì hết vậy?”

Lãnh Hoan tùy tiện ngồi xuống chỗ tay vịn trên chiếc ghế sofa bên cạnh Thẩm Vị Ương, kỳ quái nhìn cô.

“Chị dâu, chẳng phải trong buổi họp báo chị nói hay lắm sao, sao giờ lại không nói gì? Sao vậy, mấy thím với cô của em biết ăn thịt người à?”

Vì trước đó từng dùng thân phận Diệp Trúc Tâm lừa dối Lãnh Hoan nên Thẩm Vị Ương vẫn có chút áy náy và lúng túng khi đối mặt với Lãnh Hoan.

Nhưng đồng thời cô cũng không xác định được Lãnh Hoan đang có thái độ gì với cô.

Nếu nói cô ta chán ghét và giận cô thì tại sao trước đó cô ta lại giúp Lãnh Y Y thoát khỏi rắc rối.

Nhưng nếu không chán ghét gì cô, mà lúc này lại nói chuyện với cô theo kiểu chọc khoáy vậy.

“Hoan Hoan, cháu khá quen thuộc với công chúa Haya, ngày mốt lúc sự kiện trao đổi văn hóa bắt đầu, có lẽ cháu phải thay thím tiếp đãi người ta chu đáo rồi.”

Lộ Tư Lượng nhân lúc Lãnh Hoan đi vào, liền tìm một đề tài khác.

Lãnh Hoan lại cắn một miếng táo, sau khi nghe thấy lời nói của Lộ Tư Lượng thì cười: “Thím hai, cháu thấy thím bảo anh Cẩn đi tiếp đãi hợp hơn nhiều ấy. Người công

chúa Haya thích nhất là anh Cẩn, hồi đó cứ lần nào anh Cẩn đến công tác ở nước Y thì Haya ắt phải đích thân tiếp đón, đặt khách sạn đặt nhà hàng cho anh ấy mới

chiu.”

Vị công chúa Haya của nước Y đó thích Lãnh Hoài Cẩn.

Nghe được một câu nói như chờ xem náo nhiệt của Lãnh Hoan, trong lòng Thẩm Vị Ương bắt đầu không thoải mái.

Bà nội nói không sai.

Với cái thể chất trêu chọc đào hoa lung tung đó của Lãnh Hoài Cẩn, thật sự khiến cô lo lắng.

Suy nghĩ một chút thôi cũng đã bắt đầu phiền não rồi.

Lãnh Hoan nhìn sắc mặt của cô, xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn nói thêm một câu: “Chị dâu, tin tức chính thức của chị và anh em đã truyền đến nước Y rồi, ngay ngày hôm đó Haya đã gọi cho em hỏi em chị là ai đấy.”

Thẩm Vị Ương nở một nụ cười giả là nhìn Lãnh Hoan, hỏi: “Vậy xin hỏi cô em chồng em trả lời thế nào?”

Lãnh Hoan thản nhiên nở một nụ cười y chang như vậy: “Nói thật chứ sao, nói luôn anh em đã có năm đứa nhỏ, nếu cô ta muốn làm mẹ kế của năm đứa nó thì có thể

thử cố gắng một lần.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Cho nên cô gái à, cô nói thế là có ý gì, tại sao tôi đây nghe không hiểu, rốt cuộc cô đang đứng bên phe ai?

Nhưng phu nhân tổng thống lại hiểu ý của cô ta, mỉm cười nói với Thẩm Vị Ương: “Đừng để ý, Hoan Hoan đang chọc tức cháu thôi. Có điều công chúa Haya quả thật cũng là một cô gái cá tính, nếu các cháu vô tình gặp nhau, có thể tránh được thì cháu cứ tránh, dẫu sao con bé cũng là công chúa nước Y.”

Lương Thiến nhân cơ hội buông lời châm chọc: “Đúng đấy, thân phận công chúa tôn quý biết nhường nào, có mấy gia đình nhỏ làm lụng cả đời cũng chẳng thể trèo

cao, chi bằng thừa dịp núp xa một tí.”

Ngay khi Thẩm Vị Ương suy nghĩ nên phản kích như nào thì Lãnh Hoan đã nhìn mẹ mình một cách khó hiểu, kỳ quái hỏi: “Mẹ, mẹ chê bai chính mẹ làm gì? Chẳng phải

con đã nói với mẹ rồi ư? Hiện giờ mẹ đã là bà tư của nhà họ Lãnh, không cần phải tự chê bai mình như thế nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK