“Chị không nói hành động lần này với anh ta, là sợ liên lụy đến anh ta sao?” Vũ Bách hỏi. Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ấy vì tôi mà bị thương, hiện tại cần tĩnh dưỡng.”
Nếu cô nói với anh chuyện lần này, không chắc anh sẽ sai Ám Dạ ra tay, nhưng chắc chắn sẽ lấy thân phận cá nhân giúp đỡ cô.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã hiểu được, cô thật sự rất quan trọng với anh.
Sau khi máy bay hạ cánh, bọn họ ngồi xe đến bến phà, xung quanh người đi đường càng lúc càng ít, lúc đến bến phà thì không còn ai.
Chiếc du thuyền tư nhân kiểu dáng thấp rất dễ thấy ở trên mặt biển.
Sau khi dừng lại ổn định, một thiếu niên tà ác mặc đồ trắng từ phía trên đi xuống, lúc nhìn thấy người, ánh mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ rất đơn thuần.
“Anh họ, sao bây giờ anh mới đến.”
Cậu ta đi về phía Vũ Bách, đưa tay vỗ vai cậu ấy, đánh giá từ trên xuống dưới một lần.
“Gầy.”
Cậu ta nhìn kỹ Vũ Bách, cẩn thận quan sát cậu ấy.
Thẩm Vị Ương sợ Vũ Bách ngụy trang bại lộ, lập tức nhìn về phía cậu ta tức giận mắng: “Cậu chính là tên biến thái bắt Vân Tưởng đi, mau thả Vân Tưởng ra!”
Ánh mắt Quý Nam Thần dừng trên người cô một lúc, sau đó không có ý gì tốt nhìn “Cố Trường Đình” nở nụ cười: “Khó có thể gặp người phụ nữ đã từng sinh con lại có
hương vị như vậy, anh họ, ánh mắt không tồi nha.”
Tự nhiên lại bị một đứa nhỏ xấu xa vừa mới trường thành đánh giá như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Cô nhìn “Cổ Trường Đình” tức giận nói: “Không phải nói chỉ cần tôi tới đây, anh sẽ cho tôi gặp Vân Tưởng sao, Vân Tưởng đâu?”
“Cố Trường Đình” đưa tay vỗ lưng cô trấn an nói: “Hôm nay trời nắng như vậy, em họ anh sao có thể kêu cô Mộ xuống dưới phơi nắng được, hiện tại cô Mộ chắc là đang ở trên thuyền, em theo anh lên thuyền nhìn xem.”
Nói xong, cậu ấy nhìn Quý Nam Thần.
Quý Nam Thần gật đầu: “Đúng vậy chị dâu, chị đi theo tôi lên thuyền gặp cô ta.”
Thẩm Vị Ương thoáng nhìn qua đám vệ sĩ mặc đồ đen xung quanh, đề phòng nhìn Quý Nam Thần nói: “Tôi không đi, lõ sau khi tôi đi lên, cậu liền cho thuyền rời bến thì phải làm sao?”
Quý Nam Thần nhìn cô, cười đến điên dại: “Chị dâu thật thông minh, tại sao chị biết tôi định cho thuyền rời bến vậy?”
Thừa nhận rồi sao?
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Thẩm Vị Ương khiếp sợ nhìn cậu ta một cái sau đó, lại nhìn “Cố Trường Đình” tức giận nói: “Cổ Trường Đình, anh có ý gì, anh nói chỉ cần tôi đến đây, anh sẽ thả Vân Tưởng về.”
Quý Nam Thần nhìn Cố Trường Đình có chút xấu hổ, tốt bụng giải thích thay cho anh ta: “Chị dâu, cái này không thể trách anh tôi, không phải anh tôi không chịu thả người, mà là hiện tại Vân Tưởng không muốn rời xa tôi, là do cô ấy không muốn đi, không phải do chúng tôi không cho cô ấy đi.”
Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Cậu nói hưu nói vượn gì vậy, lẽ nào Mộ Vân Tưởng yêu cậu?”
Quý Nam Thần cười lưu manh nói: “Nói đúng ra là tôi yêu cô ấy.”
Cậu ta gắn từng chữ nặng nề, mang theo một cảm giác đen tối.
Sau khi Thẩm Vị Ương hiểu ra mắt rưng rưng, tát cậu ta một cái: “Thằng khốn, mày đã làm gì cô ấy hả?”
Quý Nam Thần chặn cổ tay cô, trong nụ cười đơn thuần có sự uy hiếp: “Chị dâu, chị tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, tính tình tôi không tốt như anh tôi đâu.”
“Cố Trường Đình” kéo Thẩm Vị Ương trong tay Quý Nam Thần vào trong lòng mình, mất hứng cảnh cáo Thẩm Vị Ương: “Đủ rồi, Thẩm Vị Ương, tôi đã sớm không còn kiên nhẫn đối với cô, một người phụ nữ thôi mà, em họ của tôi chơi chán rồi sẽ thả cô ấy đi.”
Thẩm Vị Ương thoát khỏi cái ôm của anh ta, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh có ý gì? Anh muốn tôi đi theo anh, bây giờ anh lại nói chờ em họ anh chơi chán Vân Tưởng thì mới thả cô ấy đi? Vậy tôi đến đây với anh vì cái gì hả?”
“Đương nhiên là vì cô ngu xuẩn rồi.”
Quý Nam Thần lạnh lùng mở miệng, mất kiên nhẫn với Thẩm Vị Ương.
“Lời nói của người đàn ông, mười câu thì hết chín câu là giả, chị dâu cũng thật tin người, cứ như vậy theo anh ấy đến đây, nhưng mà nói không chừng là bản thân chị cũng muốn tìm người đàn ông khác để kích thích nha.”
“Đủ rồi! Quý Nam Thần cậu bớt nói lại vài câu cho anh!”
“Cố Trường Đình” cắt đứt những lời nói khó nghe của Quý Nam Thần, kéo Thẩm Vị Ương đi lên ca–nô.
Thẩm Vị Ương đương nhiên vùng vẫy, nhưng có giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, cuối cùng cứ như vậy bị anh ta kéo đi.
Quý Nam Thần cảm thấy có chút nhàm chán.
Người phụ nữ này cả người đầy gai, đùa không vui chút nào.
Nhưng mà ngẫm lại khá thông minh.
Nhớ tới người phụ nữ dịu dàng nhu nhược kia, khóe miệng Quý Nam Thần hiện ra ý cười ôn nhu.
“Được rồi, buông!”
Sau khi bị “Cố Trường Đình” kéo tới phòng Quý Nam Thần, kiểm tra trong phòng không có camera theo dõi, Thẩm Vị Ương mới yên tâm bảo Vũ Bách buông mình ra.
Vũ Bách buồn nôn ngồi trên thảm: “Quý Nam Thần này, thật sự quá ghê tởm.”
“Giống như chúng ta nghĩ, cậu ta sẽ không dễ dàng để cho chúng ta gặp Vân Tường, chúng ta chỉ có thể tự tìm cô ấy sau đó lại chạy trốn.”
Vũ Bách có chút phiền não vò đầu: “Nhưng lúc đó chúng ta đang ở trên biển, hy vọng chị Thiên Mộc có thể tới kịp lúc.”
Thẩm Vị Ương vỗ vỗ vai cậu ấy cổ vũ nói: “Cập bến cũng cần có thời gian, nhưng mà Thiên Mộc sẽ có cách.”
“Tối hôm nay cậu ta chắc chắn bảo chúng ta ăn cơm cùng, đến lúc đó không chừng có thể gặp Vân Tưởng, nếu Vân Tưởng không ở đó, tôi sẽ lấy cớ quay về phòng sớm một chút, sau đó đi tìm Vân Tưởng, cậu giữ chân cậu ta lại.”
Vũ Bách gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ lấy đại cục làm trọng.”
Hiện tại ở nơi này đều là người của Quý Nam Thần, cho dù Vũ Bách có hận tên khốn này đến cõ nào cũng sẽ không đánh cược tính mạng của Thẩm Vị Ương.
Mà lúc này Quý Nam Thần cũng lên thuyền, sau khi ra lệnh cho tàu ra khơi, cậu ta đi về phía phòng của Mộ Vân Tưởng.
Mộ Vân Tưởng vừa mới tắm xong đang sấy tóc, lúc nhìn thấy cậu ta vào, bớt cảnh giác một chút: “Là cậu à, Nam Thần”
“Chứ chị nghĩ là ai?”
Quý Nam Thần cười hỏi.
Trước mặt Mộ Vân Tưởng, cậu ta ngoan ngoãn như một cậu bé trưởng thành rất bình thường, giống như cậu ta với thiếu niên tà ác mà bọn Thẩm Vị Ương thấy không
phải cùng một người.
Mộ Vân Tưởng nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nghĩ là ai cả, chỉ là đang ở chỗ xa lạ như vậy, tôi vẫn rất sợ người lạ đến.”
Chính xác là cô ấy sợ Tiêu Diễn tìm đến.
Cô ấy khó khăn lắm mới thoát khỏi người đàn ông này, tuyệt đối, tuyệt đối không thể trở về.
Nhưng cô ấy không muốn Quý Nam Thần biết chuyện quá khứ của cô.
Những chuyện dơ bẩn này, cô ấy hy vọng từ nay về sau sẽ chôn giấu trong lòng mình.
“Em giúp chị sấy tóc được không?”
Khi cô ấy muốn mở máy sấy tóc, ngón tay thon dài của Quý Nam Thần cầm lấy máy sấy trong tay cô ấy, cười dịu dàng hỏi ý kiến cô ấy. Mộ Vân Tưởng chỉ coi cậu ta là con nít, cảm thấy hứng thú mà thôi, nghe theo cậu ta: “Nếu cậu có thời gian thì cậu làm đi.”