Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày diễn ra hôn lễ giữa Mộ Vân Tưởng và Tiêu Diễn, Mộ Vân Tưởng mặc chiếc váy cưới do Thẩm Vị Ương thiết kế cho cô ấy. Tao nhã quý phái, rất có khí chất, là bộ

váy cưới mà cô ấy thích.

Nhưng chiếc váy cưới thánh khiết và đẹp đẽ như vậy là để mặc vào lúc hạnh phúc nhất.

“Vân Tưởng, sao vậy?”

Sau khi Thẩm Vị Ương sửa sang lại làn váy của Mộ Vân Tưởng và thấy cô ấy đang ngẩn người, cô có hơi lo lắng.

Hơn một tháng không thấy, Mộ Vân Tưởng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt như trong suốt, giống như sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.

Biết chuyện sắp xảy ra, Thẩm Vị Ương càng thêm đau lòng thay cho cô ấy.

Thấy dáng vẻ lo lắng cho mình của Thẩm Vị Ương, Mộ Vân Tưởng biết ơn từ tận đáy lòng và nói: “Vị Ương, cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã sẵn lòng thiết kế chiếc váy cưới đẹp như vậy giúp tôi.”

Ánh mắt của cô ấy hơi lệch đi khi nhìn về phía cô.

Thẩm Vị Ương khẽ liếc mắt, quả nhiên thấy được camera trong phòng thay quần áo của Mộ Vân Tưởng.

Cái tên biến thái Tiêu Diễn kia, ngay cả nơi phụ nữ thay quần áo cũng phải lắp camera giám sát à?

Cô chỉ là biết thôi mà cũng đã hơi khó chấp nhận được, còn Mộ Vân Tưởng lại sống trong hoàn cảnh như vậy gần hai năm trời.

“Không cần cảm ơn. Với lại tổng giám đốc Tiêu cũng đã trả công hậu hĩnh cho tôi, cô nên cảm ơn anh ta mới đúng.”

Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Thẩm Vị Ương vừa mới nói xong, Tiêu Diễn đã đi vào.

Tiêu Diễn ngẩn người lúc thấy Mộ Vân Tưởng trong chiếc váy cưới, sau đó đi tới ôm vai cô ấy rồi cẩn thận đánh giá nói với vẻ cảm khái: “Rất đẹp.”

Mộ Vân Tưởng không phản kháng và cũng không vui mừng, chỉ để anh ta ôm vai với vẻ đờ đẫn.

Tiêu Diễn cũng không bắt cô ấy phải cười nhiều với mình, anh ta nhìn Thẩm Vị Ương sau khi hôn trán cô ấy: “Thiết kế rất đẹp, cô Thẩm không hổ là nhà thiết kế hàng

đầu của Alice.”

Ánh mắt của Tiêu Diễn lạnh lùng, mặc dù đang cảm ơn nhưng trong mắt lại không có ý cười nào.

Thẩm Vị Ương bị anh ta nhìn chăm chú đến mức tê cả da đầu, cô khẽ nói: “Anh Tiêu và cô Tiêu thích là được rồi.”

Lúc nghe thấy cô kêu Mộ Vân Tưởng là cô Tiêu, vẻ mặt của Tiêu Diễn hiện rõ sự vui vẻ.

“Cô Tiêu, thích sao?”

Anh ta nhìn Mộ Vân Tưởng và nói, trong mắt có ý cười dịu dàng.

Anh ta và Mộ Vân Tưởng đều xinh đẹp, lúc đứng chung trông rất xứng đôi. Nhưng nghĩ tới việc anh ta lắp camera giám sát mọi hành vi của Mộ Vân Tưởng trong phòng kín, Thẩm Vị Ương lại cảm thấy rất ngột ngạt đáng sợ.

Tiêu Diễn là một gã điên.

“Tổng giám đốc Tiêu, anh tới đây gặp cô dâu vào lúc này thì không được tốt cho lắm. Vân Tưởng còn phải trang điểm, anh đi ra ngoài trước được không?”

Thấy dáng vẻ xấu hổ của Mộ Vân Tưởng khi bị Tiêu Diễn ép hỏi nên Thẩm Vị Ương mở miệng giải vây cho cô ấy.

Tiêu Diễn cũng biết Mộ Vân Tưởng không vui khi làm cô dâu của anh ta, hôn lễ này là do anh ta ép buộc.

Nhưng vậy thì sao chứ, chỉ cần kết quả là mình muốn, quá trình ra sao thì hoàn toàn không thành vấn đề.

“Lát nữa gặp.”

Anh ta hôn lên mặt của Mộ Vân Tưởng trước khi bước ra ngoài.

Chỉ sau khi không nhìn thấy anh ta nữa, Mộ Vân Tưởng mới nhíu mày với vẻ chán ghét.

Thẩm Vị Ương đi tới nắm tay cô ấy để cho cô ấy bình tĩnh một chút, đừng để bị ảnh hưởng đến cảm xúc.

Mộ Vân Tưởng nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy đau khổ.

Dưới tình huống luôn bị giám sát, cô ấy hoàn toàn không dám nói gì thêm với Thẩm Vị Ương.

Trong lúc chờ chuyên viên trang điểm, Thẩm Vị Ương đột nhiên hỏi: “Vân Tưởng, cô, có phải cô với Lãnh Hoài Cẩn có quan hệ gì hay không?”

Khi Mộ Vân Tưởng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, cô nhìn cô ấy với vẻ xin lỗi: “Bởi vì tôi, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia. Nhưng trước đây tôi có nghe nói rằng cô từng làm việc trong công ty của ngươi A Cẩn, mấy ngày nay A Cẩn đi sớm về trễ, trông tâm trạng không được tốt lắm.”

Mộ Vân Tưởng lập tức giải thích: “Trước kia cô xảy ra chuyện nên tổng giám đốc Lãnh nhờ bố tôi giúp, khi ấy bố tôi còn là cảnh sát trưởng. Vì chuyện này nên sau khi bố tôi qua đời, tổng giám đốc Lãnh quan tâm tôi hơn một ít.”

Thẩm Vị Ương cười nghẹn ngào: “Thì ra là vì vậy, tôi còn tưởng, tưởng rằng… Rất xin lỗi, hình như anh ta rất bận vào hai ngày nay nên tôi cứ nghĩ rằng anh ta đang tìm cách đưa cô rời khỏi hôn lễ”

Mộ Vân Tưởng bó tay nhìn cô: “Vị Ương, cô hiểu lầm bọn tôi. Vả lại tôi với tổng giám đốc Lãnh không có liên lạc với nhau đã lâu rồi.”

Từ từ, cô ấy nói vậy, chẳng nhẽ vì…

Mộ Vân Tưởng hơi ngạc nhiên mà nhìn Thẩm Vị Ương.

Quay lưng về phía camera giám sát, đáy mắt của Thẩm Vị Ương hiện lên một màu đen tối, xác nhận suy nghĩ của cô ấy.

Mộ Vân Tưởng vô cùng kinh hãi.

Cô ấy còn chưa kịp nói gì thêm thì chuyên viên trang điểm đã bước vào.

Thẩm Vị Ương nói trước: “Hình như Thanh Hoan sắp tới rồi nên tôi ra ngoài tìm cô ấy đây. Lát nữa tôi tới xem cô.” “Vị Ương.”

Thẩm Vị Ương đã đi ra ngoài khi cô ấy vừa gọi tên cô.

Hôn lễ diễn ra thuận lợi. Tiêu Diễn rất vui vẻ, Mộ Vân Tưởng có vẻ không vui không buồn nhưng cũng rất phối hợp làm cô dâu đủ tư cách trong một ngày.

Vì Mộ Vân Tưởng có vướng mắc với mình nên Tiêu Diễn đã bỏ quy trình động phòng. Vì vậy cả đám người Thẩm Vị Ương rời khỏi nhà họ Tiêu.

“Em muốn làm đám cưới kiểu gì?”

Trên đường trở về, Lãnh Hoài Cẩn ngồi ở trong xe và hỏi cô đang ngồi bên cạnh.

Thẩm Vị Ương nép vào vai anh, nở nụ cười kèm theo sự ngọt ngào: “Có chú rể là được rồi, những cái khác cũng có thể không cần.”

Lãnh Hoài Cẩn nghe vậy và cảm giác rất ấm áp, không nhịn được hôn lên đỉnh đầu của cô: “Em yên tâm, không phải em thì anh không cưới, chắc chắn có mặt.” Thẩm Vị Ương ôm chặt cánh tay anh và cọ anh như mèo con: “Em ngủ một lát đã. Hôm nay không có ngủ trưa nên giờ mệt quá.”

Lãnh Hoài Cẩn sờ đầu cô và dỗ dành cô như đang chải vuốt lông: “Ừm.”

Cô lại ngẩng đầu và nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Vậy tới trang viên nhà họ Lãnh đi. Đêm nay em không muốn chăm con, nhờ dì làm món ngon cho hai đứa nhỏ là được rồi?”

Nói xong, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mẫn cảm của anh khiến cho cả người anh căng thẳng lên, ánh mắt trở nên không bình tĩnh.

“Được rồi, nghe lời em. Đêm nay chúng mình trải qua thế giới hai người.”

Anh vừa cười vừa ôm cô lên đùi mình, hôn cô một cách yêu thương và tha thiết…

“Lãnh Hoài Cẩn! Lãnh Hoài Cẩn, cậu ra đây ngay cho tôi!”

Sáng hôm sau, khi Lãnh Hoài Cẩn mới tỉnh dậy, định chọc ghẹo Thẩm Vị Ương thì dưới lầu có tiếng súng vang. Anh lập tức mở ban công và đi ra ngoài, sau đó nghe thấy giọng nói tức giận của Tiêu Diễn.

Chuyện gì xảy ra?

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày.

“Chồng, chuyện gì vậy?”

Thẩm Vị Ương vẫn còn buồn ngủ sờ giường đệm, cuối cùng cũng tìm được Lãnh Hoài Cẩn về sau, ỷ lại ở trong lòng ngực anh cọ cọ.

Lãnh Hoài Cẩn vươn tay sờ tóc cô an ủi: “Tiêu Diễn tới đây, không biết có chuyện gì nữa. Để anh xuống lầu xem sao.”

“Tối qua em ngủ không ngon nên nghỉ ngơi thêm chốc lát nữa đi.”

Nói xong, Lãnh Hoài Cẩn liền vội vàng đi xuống lầu.

Tiêu Diễn cầm súng tới, có thể làm anh ta tức giận đến vậy thì chắc chắn là Mộ Vân Tưởng có chuyện rồi. Không biết là có liên quan tới anh hay là Vị Ương đây.

Cái tên điên này, anh không thể để anh ta làm tổn thương Vị Ương được.

Sau khi người đàn ông rời đi, vừa nãy Thẩm Vị Ương vốn còn rất buồn ngủ đã từ từ ngồi dậy từ trên giường. Cô nhìn cánh cửa do anh đóng lại, cười khẩy và đi chân trần

đến phòng thay quần áo để thay đồ rồi xuống lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK