“Tại sao cậu lại muốn cứu cô ấy?”
Có lẽ là vì xuất phát từ lòng tốt của một vị bác sĩ, Khương Bá là một người tốt bụng.
Nhưng tại sao Lục Vân Sâm lại nói giờ ông ta không ra tay cứu người nữa?
Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy có vấn đề gì đó trong chuyện này.
Còn cả Khương Niệm Đồng nữa, chẳng phải năm đó cô ta đã bị nhà họ Lãnh tra tấn đến chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
“Vì cô ấy là vợ tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn trả lời Khương Bá.
Khương Bá cười khẩy: “Tam Gia này, cậu tưởng ông già này không hay ở Đế Đô nên không biết chuyện của các người hay sao? Cậu và Thẩm Vị Ương đã…”
“Tôi chưa từng ly hôn với cô ấy, thời điểm đó tôi không hề ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn.”
Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang lời ông ta.
“Thẩm Vị Ương vẫn luôn là vợ tôi.”
Ngày đó anh vừa đưa Hà Sở vào bệnh viện chưa được bao lâu thì đã nghe tin Thẩm Vị Ương xảy ra chuyện. Lúc ấy anh cảm thấy mình sắp điên rồi, lấy đâu tâm trạng mà
ký tên lên giấy ly hôn nữa chứ.
Thời gian cứ ngày một trôi đi, càng ngày anh càng không muốn ly hôn.
Nhưng anh không dám nói với Thẩm Vị Ương là bọn họ chưa ly hôn.
Không sống chung hai năm, Thẩm Vị Ương hoàn toàn có quyền đâm đơn buộc anh ly hôn.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội làm vậy.
Khương Bá nhìn dáng vẻ kiên định của anh, thở dài một hơi: “Dù là chưa ly hôn thì lúc quay về cậu hãy ly hôn với con bé đi, cho người ta một con đường sống.”
“Tôi có thể dẫn cổ trùng ra ngoài bằng đường máu, nhưng hiện tại Vị Ương đã bị thương đến tâm mạch, trước khi dẫn cổ trùng ra phải khiến cô ấy quên đi tất cả mọi thứ trong quá khứ. Chỉ khi nào nào lòng cô ấy bình tĩnh thanh thản nhất, chất độc Tinh Ty Đằng mới được loại bỏ hoàn toàn.”
Lãnh Hoài Cẩn nghe như sét đánh ngang tai: “Vậy là cuối cùng vẫn là buộc cô ấy phải quên đi tất cả?”
Khương Bá thở dài: “Cần phải xóa hết ký ức của cô ấy, để cô ấy thanh thản tiếp nhận việc điều trị. Hơn nữa, một năm sau khi độc tố được hóa giải, cậu tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt cô ấy, như vậy sẽ khiến cô ấy bị kích động.”
“Nói trắng ra thì là, Tam Gia à, cậu mau buông tay đi, đừng quấy rầy cuộc sống cô ấy nữa. Cô ấy không thể chịu tổn thương thêm lần nào nữa đâu.”
Khương Niệm Đồng nhìn thấy tất cả, ban đầu đôi mắt Lãnh Hoài Cẩn tràn ngập hy vọng, sau đó dần chuyển sang thất vọng và cuối cùng là mờ mịt tăm tối không còn sự sống.
Anh rất yêu Thẩm Vị Ương.
Khương Niệm Đồng có thể nhìn thấy rõ điều này.
Nhưng giờ đã không kịp nữa rồi.
“Cô ấy không còn nhiều thời gian nữa đâu, Tam Gia, cậu ra quyết định đi. Cũng vì thấy thái độ thành khẩn, chấp nhận vứt bỏ tôn nghiêm dập đầu vì cô nhóc Vị Ương kia
nên lão già này mới ra tay giúp cậu một lần.”
Khương Bá đứng dậy, thở dài một hơi, mở miệng nói với Lãnh Hoài Cẩn.
Thẩm Vị Ương là cháu gái của thông gia và cũng là bạn cũ của ông ta, đương nhiên ông ta phải cứu.
Lãnh Hoài Cẩn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành mở miệng nói với chất giọng khàn khàn: “Được, vậy làm phiền ông Khương.”
Ngày Thẩm Vị Ương tỉnh lại, bà cụ Lục dẫn Lục Vân Sâm và Cố Trường Đình đến bệnh viện đón cô.
Lúc mới tỉnh lại Thẩm Vị Ương không còn nhớ bất cứ điều gì, cô nhìn bà cụ Lục bằng vẻ mặt thất thần, ngồi trên giường bệnh nhìn bà ta bằng ánh mắt ngây thơ: “Bà là…
Bà cụ Lục nước mắt lưng tròng, ôm đứa cháu gái vừa được đoàn tụ sau thời gian dài xa cách vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Vị Ương, đứa trẻ ngoan này, bà
ngoại đây.”
“Đây là Lục Vân Sâm, là anh trai cháu, còn đây là Cố Trường Đình, chồng sắp cưới của cháu.”
Trong chốc lát, bà cụ Lục bắt đầu giới thiệu Lục Vân Sâm và Cố Trường Đình với Thẩm Vị Ương, còn giải thích lý do vì sao cô hôn mê lâu như vậy.
“Cháu không cẩn thận gặp tai nạn xe hơi, não bộ bị chấn thương nên tạm thời mất trí nhớ. Nhưng cũng không sao hết, mọi người sẽ ở bên chăm sóc cháu.”
Cô mất trí nhớ?
Thảo nào, thảo nào cô không nhớ nổi chuyện gì, lòng cô trống rỗng.
Thẩm Vị Ương dần tỉnh táo lại: “Làm phiền bà ngoại đã vất vả chăm sóc cháu mấy ngày nay.”
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện và kêu bà ngoại một cách bình tĩnh như vậy, khiến bà cụ Lục mừng ra mặt.
“Không vất vả, bà không vất vả gì hết, đây là chuyện bà nên làm. Đứa trẻ ngoan, giờ bà ngoại sẽ đưa cháu về nhà.”
Dứt lời, bà cụ nhìn Cố Trường Đình.
“Trường Đình, mau tới đồ Vị Ương đi.”
Nhưng Lục Vân Sâm lại tiến lên trước anh ta một bước, đồ Thẩm Vị Ương: “Bà ngoại, bà kêu cháu là được rồi, sao lại kêu Cố Trường Đình làm việc này.”
Bà cụ Lục nhìn Lục Vân Sâm bằng ánh mắt oán trách anh ta không hiểu chuyện: “Trường Đình không phải người ngoài, thằng bé là đối tượng được chỉ định sẽ kết hôn
với em gái con từ nhỏ rồi.”
Lục Vân Sâm cười khinh thường: “Đây đã là thời đại nào rồi mà còn dùng cái trò bố mẹ đặt đâu con ngồi đó như vậy? Chuyện tình cảm quan trọng phải thật lòng yêu nhau, anh nói xem, có đúng không Cố Trường Đình?”
Cố Trường Đình dùng thủ đoạn ti tiện hèn hạ để có được Thẩm Vị Ương, đến nỗi suýt hại chết cô. Lục Vân Sâm khinh thường những thủ đoạn dơ bẩn đó.
Cố Trường Đình cũng cảm nhận được sự thù địch của Lục Vân Sâm dành cho mình, nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười ấm áp bên môi như thường lệ: “Vân Sâm nói đúng lắm, cháu rất may mắn khi được ở bên Vị Ương với vai trò mối tình đầu, chứ không phải do sự sắp đặt của người lớn.”
Mối tình đầu?
Mẹ nó chứ! Sao có thể đê tiện như vậy?
Trác Thính Phong trốn sau bình phong nghe được mấy lời nói dối trắng trợn của Cố Trường Đình mà chỉ hận không thể dùng dao phẫu thuật đâm anh ta một nhát.
Ngược lại, Lãnh Hoài Cẩn trốn phía sau vội cầm cổ tay anh ấy, khẽ lắc đầu ra hiệu đừng nóng nảy đi ra đó đối chất với Cố Trường Đình.
Trác Thính Phong nhìn Lãnh Hoài Cẩn, người đàn ông đứng ở đây canh chừng Thẩm Vị Ương suốt mấy ngày. Một người đàn ông cao lớn nhưng lại không thể kiềm chế
nổi cảm xúc, nước mắt chỉ trực trào.
Mà ở ngoài kia, Cố Trường Đình nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Vị Ương, nhìn cô cười nói: “Vị Ương, dù em quên anh cũng không sao hết, chúng ta sẽ bắt đầu lại mối quan hệ này lần nữa. Chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là được, đừng tạo áp lực cho bản thân.”
Vẻ ngoài dịu dàng của Cố Trường Đình thật sự quá lừa người, nó mang lại cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân. Đương nhiên, một người vừa mất trí nhớ như Thẩm Vị Ương đã bị anh ta lừa vào bẫy, cô khẽ cười đáp: “Cảm ơn anh, anh Trường Đình.”
Cố Trường Đình vẫn kiên nhẫn cười: “Đúng vậy, anh tên Cố Trường Đình, nhưng em có nhớ lầm cũng không sao, em gọi anh là gì cũng được hết.”
Thứ hèn hạ đê tiện, đợi đến khi cô ấy nhìn anh ta rồi gọi tên Lãnh Hoài Cẩn, để tôi xem khi đó anh ta còn bình tĩnh như vậy được không.
Trác Thính Phong thật sự tức giận trước mấy lời của Cố Trường Đình.
Mà Lục Vân Sâm cũng tương tự.
Anh ta vốn định đó Thẩm Vị Ương xuất viện, kết quả Cố Trường Đình nói dóc mấy câu rồi tiến tới đó cô xuống giường, hành động còn rất tự nhiên.
Anh ta muốn xông tới kéo Thẩm Vị Ương về bên cạnh mình, nhưng ai ngờ bà cụ Lục lại chụp mu bàn tay anh ta, cả giận: “Cháu rảnh rỗi lắm à? Thích thì tự đi chỗ khác
mua vui cho mình đi.”
Lục Vân Sâm: ”
”
Quả nhiên, Cố Trường Đình này không phải loại vừa.
Lãnh Hoài Cẩn đứng trong bình phong, đơ người nhìn Thẩm Vị Ương được Cổ Trường Đình dắt đi. Thời khắc cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy mọi thứ trước mắt mình tối sầm…
đó.”
“Hoài Cẩn..!”
Trác Thính Phong hoảng sợ, vội giơ tay đó anh.
Mà Thẩm Vị Ương vừa mới ra khỏi phòng bệnh cũng nghe thấy, cô quay đầu nhìn cửa phòng: “Bên trong còn người nào khác sao? Hình như em nghe thấy tiếng gì
Đáy mắt Cố Trường Đình tối đen: “Không có đâu, em nghe lầm rồi.”