Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phù Tô nói không sai, Lãnh Hoài Cẩn đã thực sự đã chặn hết các con đường, cô không còn nơi nào để làm việc ở Đế Đô.

đến một quán ăn ngoài trời để làm phục vụ, nhưng không có người nào cần cô.

Lãnh Hoài Cẩn đang muốn ép cô rời khỏi Đế Đô.

Không chỉ muốn báo thù cô vì cái tát của “Thẩm Vị Ương”, mà còn muốn cô vĩnh viễn biến mất trước mặt họ, không được đem chuyện xảy ra đêm đó mà tiếp tục uy hiếp anh nữa.

Đồ đần độn Lãnh Hoài Cẩn này!

Anh không phát hiện ra rằng “Thẩm Vị Ương” đang ở bên cạnh anh giờ đây từ hành vi cho đến cách cư xử có gì khác so với trước đây sao?

Còn Thân Khiết.

Hiện tại cô ta đã chiếm cơ thể của mình, vậy cơ thể ban đầu của cô ta, có thất lạc hay bị người khác chiếm giữ hay không, anh hẳn phải đi thăm dò chứ. “Vậy thì cho tôi một bát mì nắp vung đi, thêm một quả trứng.”

Sau khi yêu cầu xin việc của cô bị từ chối, cô dứt khoát ăn một bữa tại quán ăn ngoài trời này trước rồi mới đi tiếp.

Không cho làm việc chẳng lẽ còn không cho phép ăn?

Bà chủ: “Xin lỗi, cháu học sinh, chúng tôi bán hết mì rồi.”

Thẩm Vị Ương:”

“1

Thực sự không cho ăn!

Tên khốn Lãnh Hoài Cẩn kia!

Thẩm Vị Ương tức giận đến mức lập tức đứng bật dậy, chỉ vào thực đơn trên tường hỏi: “Trên tường này có gì ăn được?” Không hề bất ngờ, bà chủ thờ ơ lắc đầu: “Không có.”

Trông hốc mắt của cô đỏ lên vì tức giận, bà chủ lại có chút không đành lòng: “Cô gái, cô đi quán khác ăn đi, chúng tôi cũng là buôn bán nhỏ, có những người không thể đắc tội.”

Con phố này hẳn là tài sản của người mà Lãnh Hoài Cẩn quen biết, vì vậy các người chủ trên cả con phố này sẽ không nhận cô làm phục vụ, cũng không cho cô ăn.

Thẩm Vị Ương cũng biết rằng không dễ dàng gì để mở một quán ăn nhỏ ở Đế Đô, cho dù tức giận nhưng cô vẫn rời khỏi vì sĩ diện.

Nhưng cô thực sự rất đói.

Chẳng lẽ cô thật sự phải dùng số tiền còn lại rời khỏi Đế Đô đi nơi khác kiếm sống sao?

Nhưng còn một tháng nữa là hôn lễ của Lãnh Hoài Cẩn và đồ giả mạo đó sẽ tổ chức.

Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn đồ giả mạo kia dùng chính cơ thể mình để mặc chiếc váy cưới do cô tự thiết kế được!

Đó là hôn lễ của cô và Lãnh Hoài Cẩn, cô không thể để cho đồ giả mạo đó chiếm lấy.

“Ông ơi, ông có thể bán cho cháu một quả táo được không?”

Sau khi đi ra khỏi con phố buôn bán này, cô nhìn thấy một người đang bán táo ở giao lộ, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút hy vọng.

Hộ gia đình bán táo này hẳn là sẽ không thuộc quyền của chủ sở hữu của con phố kia.

Ông cụ cũng rất tốt bụng, còn không tính tiền của cô mà hào phóng cho cô một quả táo.

Sau khi nhận, cô nói cảm ơn rồi lau nó và ăn.

Con người khi đến một độ đói nhất định thì không biết kén ăn là gì nữa.

“Nghe nói tối nay đóng thế cảnh đánh nhau của Thân Khiết có thể kiếm được mười nghìn tệ.”

“Thân Khiết? Cậu vẫn còn làm trong đoàn phim “Thương Lan Hàng” sao? Bây giờ cô ta cũng là một sao nữ nổi tiếng rồi, đóng thế cảnh đánh nhau của cô ta, vậy thì

nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc đóng thế cho các ngôi sao bình thường, nhưng độ khó cũng sẽ khó khăn hơn.”

“Đúng vậy, rất khó, còn khó có thể làm động tác kết ấn giương cây kiếm hoa đó ra trong một lần, khi tôi đi ngang qua, có nhìn mấy lần, mà người chỉ đạo võ thuật còn không làm đẹp được nữa là.”

“Cậu còn đi xem hả? Ha ha ha, cậu làm như cậu học thì làm được ấy! Dáng người cao lớn thô kệch của cậu mà đòi đi đóng thế cho một sao nữ gầy gò, ai dám nhận cậu

chứ? Ha ha ha.”

Thẩm Vị Ương cầm quả táo vừa gặm vừa đi men theo con đường, khi đang ngẫm nghĩ về việc còn có chỗ nào mà Lãnh Hoài Cẩn không quản lý, đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện của một vài diễn viên quần chúng đang ngồi xổm bên đường ăn cơm hộp.

Trong lòng cô chợt hoảng hốt, Thân Khiết vẫn còn quay phim trong đoàn làm phim sao?

Vậy là Thân Khiết hiện tại đang chiếm giữ cơ thể của cô, còn cơ thể ban đầu của Thân Khiết lại bị một người khác chiếm giữ.

Vậy thì là ai?

Có phải là Diệp Chiêu Chiêu mà Diệp Phù Tô đã nói đến không?

Thẩm Vị Ương hơi bối rối.

Cô vẫn không biết mục đích thực sự của Diệp Phù Tô là gì, bây giờ, thậm chí cô còn không biết những rắc rối mà Diệp Phù Tô gây ra rốt cuộc đang nhắm vào ai.

“Anh ơi, anh có thể giới thiệu cho tôi đi xem thử đoàn làm phim này không? Tôi biết võ, nói không chừng có thể làm diễn viên đóng thế, anh có thời gian thì dẫn tôi đi với, nếu như có thể được chọn, tôi sẽ trả cho anh một nửa tiền lương.”

Sau khi nhấm nháp sạch sẽ quả táo trong tay rồi vứt đi, cô đi đến trước mặt người vừa nói chuyện và nói.

Khi người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của cô thì sửng sốt, phải mất nửa ngày mới định thần lại: “Cô gái, với ngoại hình của cô thì đi đóng nữ chính chứ đi đóng thế làm gì, phí cửa trời ra.”

Thẩm Vị Ương cười nói: “Cảm ơn anh đã đề cao tôi như vậy, nhưng tôi cũng mới tới Đế Đô làm việc, hiện tại đang cần tiền gấp, không dám nghĩ đến một chuyện tuyệt vời như đóng vai nữ chính. Tôi chỉ là nhờ anh, liệu có thể giúp tôi giới thiệu, để tôi kiếm một ít tiền sinh hoạt, khi nào nhận được thù lao tôi sẽ chia một nửa cho anh, anh thấy thế nào?”

Đây đương nhiên là chuyện có lợi.

“Xin chào, tôi tên là Lý Dương.” Tất nhiên Lý Dương sẽ không bỏ lõ chuyện tốt như vậy, lập tức dọn dẹp hộp cơm đã ăn xong, đứng dậy đưa tay về phía Thẩm Vị Ương tự giới thiệu: “Cô tên gì?”

Thẩm Vị Ương hào phóng bắt tay anh ta nói: “Chào anh Lý, tôi tên là Diệp Chiêu Chiêu.”

Nếu không phải Thân Khiết đã chuẩn bị cho cô chứng minh thư tên là Diệp Chiêu Chiêu, thì cô sẽ không có ý định dùng cái tên này.

Rẽ thêm một lần nữa vào con đường này thì đến Hoành Điếm, vừa rồi có rất nhiều diễn viên quần chúng đang ăn ngồi xổm ăn cơm hộp ở bên đường, bây giờ đến cửa lớn của Hoành Điếm, càng có rất nhiều người mặc trang phục diễn đang ngồi xổm ăn cơm.

Lý Dương nhiệt tình giải thích cho cô: “Diễn viên là như vậy đấy, trừ khi có lai lịch hiển hách, nếu không chỉ có thể ngồi xổm ở đây để ăn như một người lưu lạc, buổi tối sẽ quay về sống ở căn phòng dưới đất.”

Nghĩ đến bản thân cũng đang sống một cuộc sống như vậy, Lý Dương thở dài: “Nổi vừa vừa thì dựa vào nâng đỡ được, nhưng muốn nổi tiếng thì chỉ có thể dựa vào số mệnh, nếu không bằng lòng hy sinh danh dự, cả đời chỉ có thể ngồi ở đây, ăn cũng không có ghế để mà ngồi.”

“Người phía trước là Tiền Tiến, đạo diễn chọn diễn viên cho bộ phim này.”

Khi Lý Dương dẫn cô đến một phim trường, chỉ vào một người đàn ông trung niên có dáng người béo lùn và giới thiệu cho cô.

Thẩm Vị Ương chăm chú nhìn, phát hiện ra người đàn ông đứng bên cạnh ông ta là một thanh niên có vẻ ngoài rất đẹp trai, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó: “Người bên cạnh ông ta là diễn viên chính sao?”

So với mấy nam chính trong các bộ phim trên mạng làm ẩu làm bừa bây giờ thì anh ta đẹp trai hơn nhiều, nhưng đẹp trai như vậy tại sao lại không nổi tiếng?

Lý Dương nghe cô nói như vậy bị chọc cười phá lên: “Vẻ ngoài của anh ấy thật sự rất đẹp trai, nhưng anh ấy không phải là diễn viên, anh ấy là đạo diễn chính của bộ

phim này, tên là Lộ Ôn Châu, là một đạo diễn trẻ rất tài giỏi, đạo diễn của bộ phim này là Tưởng Gia Tân, là học trò của anh ấy, nên anh ấy đến đây là để giúp học trò.”

Hóa ra là Lộ Ôn Châu.

Bảo sao cô nhìn quen như vậy.

Khi cùng Tử Niệm đến một buổi lễ trao giải ở nước ngoài, cô đã gặp qua anh ấy từ xa một lần, anh ấy là một đạo diễn trẻ rất tài giỏi, sau đó anh ấy cũng tìm đến Tử Niệm để hợp tác, nhưng vì cô muốn để Tử Niệm học kiến thức văn hóa trước, không nhận diễn nên đã từ chối.

Không ngờ bây giờ lại có thể gặp nhau ở đây một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK