Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì, mấy tháng nay cậu trải qua nhiều chuyện như vậy sao!”

Sau khi nghe Thẩm Vị Ương nói ngắn gọn về những gì cô đã trải qua trong mấy tháng qua, Mộ Thanh Hoan trừng lớn hai mắt.

Thẩm Vị Ương không nói cho cô ấy biết đó là nhà họ Lãnh và nhà họ Lục, mà chỉ nói đơn giản về những gì cô đã trải qua.

Thanh Hoan là người bạn thân nhất của cô, cô cũng muốn cô ấy cho mình một vài lời khuyên.

“Tớ khuyên cậu nên yên tâm mà học hành.”

Sau khi uống một ngụm nước, Mộ Thanh Hoan dần dần bình tĩnh lại.

“Học tập chăm chỉ, quên cuộc phiêu lưu này đi cô nương.”

Ánh mắt Thẩm Vị Ương có chút mất mát: “Cậu cũng cảm thấy kết quả tốt nhất là quên đi sao?”

Mộc Thanh Hoan thở dài: “Không phải là vấn đề quên, là bởi vì các cậu hoàn toàn không có kết quả.”

”Nếu anh ấy thực sự thích cậu, sao anh ấy có thể bỏ cậu ở lại được?”

Thẩm Vị Ương ngồi trên chiếc ghế sô pha sờn cũ, hai tay ôm đầu gối: “Nhưng anh ấy tổ chức sinh nhật cho tớ, tớ không ngờ anh ấy lại để ý đến chuyện này.”

Những cô gái bình thường sẽ rất quan tâm đến sinh nhật lần thứ mười tám.

Huống chi mười tám tuổi đối với cô tượng trưng cho sự tự do, có ý nghĩa quan trọng hơn.

Làm sao cô có thể nói quên là quên đi người đàn ông xuất hiện vào ngày này.

“Không phải chứ Vị Ương, cậu thật sự thích anh ấy à?”

Mộ Thanh Hoan nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trở nên lo lắng.

Mặc dù lúc nghe cô nói cũng cảm thấy ghi lòng tạc dạ.

Nhưng con gái bình thường và người đàn ông đó rõ ràng là người của hai thế giới.

Thẩm Vị Ương vùi đầu vào đầu gối, hơi suy sụp: “Nếu có thể, tớ cũng không muốn thích anh ấy đến như vậy.”

Nhưng cô không thể kiểm soát bản thân.

Một người đàn ông đẹp trai, giỏi giang, cũng là cứu tinh của cô, xuất hiện trong tình huống như vậy, sao cô có thể không động lòng. Đã động lòng thì sao có thể quên.

Mộ Thanh Hoan vươn tay ôm lấy cô, yên lặng an ủi cô.

Khoảnh khắc được bạn mình ôm vào lòng, cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng võ òa, không kìm được mà bật khóc…

Thẩm Vị Ương cho rằng bản thân mình sẽ quên Lãnh Hoài Cẩn, chuyên tâm đi học, sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lãnh Hoài Sân đến tìm cô.

“A Cẩn bị bắn rồi, liên tục gọi tên em.”

“Cái, cái gì?”

Thẩm Vị Ương đang định đến trường điểm danh, nghe thấy Lãnh Hoài Sân nói như vậy, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều biến mất, đứng ngây người ở ngay đó, dường

như thế giới cũng đứng yên.

Lãnh Hoài Sân tiếc nuối, thở dài: “Anh không ép em, anh biết nó đã phụ lòng em. Nếu em không muốn gặp thì cứ coi như hôm nay chưa hề gặp anh, đến trường điểm

danh đi.”

Nói xong, anh ta thất vọng xoay người, sải đôi chân dài chuẩn bị rời đi.

Thẩm Vị Ương dao động, lập tức đuổi theo anh ta: “Anh có thể dẫn em đi gặp anh ấy không?”

Bước chân của Lãnh Hoài Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Em chắc chắn muốn đi?” Sau khi do dự, Thẩm Vị Ương kiên định ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh có chắc là anh ấy muốn gặp em?”

Cô cảm thấy mình thực sự ti tiện nhưng nếu vẫn có thể gặp anh, cô đánh đổi mọi thứ cũng đáng, kể cả tôn nghiêm.

Bởi vì cô thực sự rất rất thích anh.

Lãnh Hoài Sân do dự. “Nó chỉ gọi tên em nhưng anh nghĩ nó không muốn gặp em.”

Không muốn gặp mình?

Thẩm Vị Ương vừa rồi còn oai phong lẫm liệt bằng lòng hy sinh mọi thứ cho người đàn ông đó, ngay lập tức bị vả mặt.

Cô chấp nhận cho đi nhưng người ta hoàn toàn không thèm.

Có chuyện nào còn đáng buồn hơn chuyện này không?

Thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Lãnh Hoài Sân lập tức giải thích: “Vị Ương, em đừng hiểu lầm, Hoài Cẩn không muốn gặp em không phải vì không thích em mà là nó sợ em gặp nguy hiểm.”

Sắc mặt Thẩm Vị Ương dịu đi một chút: “Là ý gì?”

Lãnh Hoài Sân: “Tình hình nhà họ Lãnh phức tạp, lần trước không cẩn thận xông vào trang viên nhà họ Lãnh, hẳn là em cũng biết.”

Thẩm Vị Ương gật đầu.

Lãnh Hoài Sân nhìn xung quanh, dường như cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện.

“Có một số việc hiện giờ anh không thể nói cho em biết, em phải trả lời vài câu hỏi của anh trước.”

Vài câu hỏi?

tai.”

Lãnh Hoài Sân và Lãnh Hoài Cẩn trông giống hệt nhau nhưng Thẩm Vị Ương luôn có thể cảm nhận ra điểm khác biệt của anh ta ngay lập tức.

Vẻ mặt nghiêm nghị của Lãnh Hoài Sân lúc này khiến cô cảm thấy khá khó chịu, có cảm giác như anh ta đang có ý đồ gì đó.

Hiện giờ cô rất muốn gặp Lãnh Hoài Cẩn, khi nghe tin anh bị thương, trái tim cô như ngừng đập.

Cho dù dầu sôi lửa bỏng, cô cũng muốn đi gặp anh.

“Em có thể vì A Cẩn mà từ bỏ cuộc sống bình yên hiện giờ của mình không?”

“Nếu A Cẩn đuổi em đi, em có chịu ở lại không?”

“Vị Ương, tên đã bắn thì ra thì không thể quay lại, nếu hôm nay em đi với anh đến Ám Dạ gặp A Cẩn cũng xem như từ biệt cuộc sống bình yên và ổn định của hiện

“Nếu đi gặp A Cẩn, từ nay về sau phải vạch rõ ranh giới với nhà họ Lục, em vẫn muốn đi chứ?”

Anh ta hỏi ba câu hỏi, nhưng trọng điểm chỉ có một.

Đó là liệu cô có thể vì Lãnh Hoài Cẩn mà bước vào một thế giới mình chưa từng đặt chân đến, thậm chí không biết gì về nó hay không?

Thấy cô im lặng, Lãnh Hoài Sân thông cảm, lên tiếng an ủi: “Vết thương của A Cẩn không sao, cho dù là trước đó hay sau này, nó đều sẽ thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, em đi cũng chưa chắc đã giúp được nó.”

“Thế nhưng nếu tôi đi, đồng thời ở lại đó, anh ấy sẽ không buông tay tôi cả đời đúng không?”

Thẩm Vị Ương ngẩng đầu nhìn anh ta, cười rạng rõ.

Cho dù không có cách nào có được tình yêu của anh, cô cũng sẽ khiến anh cả đời không quên cô.

Lãnh Hoài Sân ngây người.

Không ngờ cô gái mười tám tuổi này lại sáng suốt và can đảm như vậy, hiếm khi anh ta nổi lên lòng trắc ẩn: “Hiện em vẫn còn trẻ, thích một người là có thể như thiêu thân lao vào lửa, nhưng nếu như người này không đáng thì sao?”

“Có được là do may mắn, không được là do số mệnh.” Ánh mắt cô kiên định nhìn anh ta: “Em đồng ý đến Ám Dạ, cho dù nơi đó là thế giới như thế nào, em cũng bằng lòng từ bỏ cuộc sống yên bình của hiện tại để ở bên anh ấy.”

Từ nhỏ đến lớn, cô đều có thể làm tốt mọi việc, học gì cũng nhanh chóng và dễ dàng, không có thứ gì cô nỗ lực mà không có được.

Bởi vì dường như hầu hết mọi thứ đều có thể dễ dàng có được, lâu dần sẽ hơi nhàm chán.

Thứ tình cảm yêu mà không thể có được giống như một liều thuốc phiện tinh thần, khiến cô bị nghiện.

Cô gửi cho Mộ Thanh Hoan một tin nhắn từ biệt, sau đó theo Lãnh Hoài Sân lên xe rời đi, không lâu sau đã lên chuyên cơ của anh ta, rời khỏi để đô.

Nhìn để đô ngày càng nhỏ dần, đối mặt với lãnh thổ xa lạ, cô lại có cảm giác như thoát khỏi mọi xiềng xích, có được cuộc sống mới.

Thiêu thân bay vào lửa thì đã sao.

Cô phải có được những thứ cô thích.

Lãnh Hoài Sân nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà kiên nghị của cô gái, ánh mắt có hơi phức tạp.

Chẳng lẽ, người phụ nào nào gặp Lãnh Hoài Cẩn đều sẽ mất lý trí mà lao về phía anh, sau cùng tự chảy thành tro.

Nghĩ đến người phụ nữ đã bị anh ta nhốt lại, nắm tay đang nắm chặt của Lãnh Hoài Sân lại thêm siết chặt.

A Cẩn, đây là món quà cuối cùng anh tặng cho em.

Hy vọng em sẽ thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK