“A, A Cẩn, anh đi đâu vậy?”
Đáng tiếc là mọi chuyện lại đi lệch với ý nguyện, cô ta thấp thỏm không yên đợi Lãnh Hoài Cẩn đi tắm, cũng mãn nguyện khi nhìn thấy dáng người thon dài khi mặc
quần áo và rắn chắc khi không mặc quần áo của Lãnh Hoài Cẩn.
Tuy nhiên, sau khi Lãnh Hoài Cẩn đi ra, anh mặc áo choàng tắm và chuẩn bị đi ra ngoài.
Bây giờ đã là mười giờ tối, anh chưa chuẩn bị đi ngủ mà còn định đi làm việc hay sao?
Lãnh Hoài Cẩn thật sự định đi làm: “Em nghỉ ngơi thật tốt, công việc gần đây hơi bận rộn, sau khi làm xong việc anh sẽ qua phòng bên cạnh ngủ.”
Vì đôi khi họ cần phải làm việc rất muộn, để không làm phiền nhau, có một căn phòng riêng biệt ở bên cạnh, để cho họ ngủ khi đi làm về muộn.
Mặc dù là bạn đời thân mật khăng khít nhưng họ cũng có không gian riêng.
Nhưng Thân Khiết cảm thấy rằng đây chỉ là mượn cớ để anh không muốn ngủ cùng với mình.
Chẳng lẽ tối hôm qua khi anh đưa Thẩm Vị Ương đến bệnh viện, Thẩm Vị Ương đã nói với anh chuyện hoán đổi cơ thể, và anh cũng đã tin rồi sao? Cho nên bây giờ anh
mới né tránh đầy nghi ngờ với mình như vậy.
“A Cẩn, có phải em đã làm gì sai không?”
Cô ta cẩn thân thăm dò.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận, nghiêm túc và hơi hèn mọn của cô ta, trong lòng của Lãnh Hoài Cẩn hoảng hốt.
Mặc dù quả thật là anh vì Diệp Chiêu Chiêu, cho nên tối nay mới cố ý tránh cùng phòng với cô.
Nhưng nếu Diệp Chiêu Chiêu nói càn, trong lòng Vị Ương cũng không có gì giấu giếm mình, cô nhất định sẽ không nói chuyện với mình một cách hèn mọn như vậy.
Hơn nữa bộ đồ ngủ cô mặc tối nay…
Trước đây cô không thích mặc như thế này, anh đã tự tay mua kiểu dáng này cho cô, nếu không phải là yêu cầu đặc biệt của anh hoặc có tình huống khác, thì bình
thường cô sẽ không mặc như vậy.
“A Cẩn, em biết, sau khi Khương Khương mất, tâm trạng của anh không tốt, em chỉ muốn anh vui vẻ thôi.”
Thân Khiết rất biết chọn mặt gửi lời, nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn hốt hoảng, cô ta biết ngay Thẩm Vị Ương nhất định đã nói gì đó với anh, bây giờ anh đã bắt đầu nghi hoặc,
cho nên lập tức kéo Khương Niệm Đồng vào.
Quả nhiên, sau khi nhắc tới Khương Niệm Đồng, biểu cảm của Lãnh Hoài Cẩn cũng tự nhiên hơn, anh bước lên trước nhẹ nhàng an ủi xoa đầu cô ta và nói: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung, anh chỉ bận làm việc, bây giờ không có tâm trạng gì cả.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo cổ áo ngủ của cô ta lên: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày tháng sau này vẫn còn dài.”
Nói xong, anh bỏ đi.
Nhưng những nghi ngờ về “Thẩm Vị Ương” cũng biến mất.
Cô thấy tâm trạng anh không tốt, vì muốn lấy lòng anh nên mới như thế thôi.
Cô như vậy là vì suy nghĩ của anh, anh chỉ có vui mừng ngoài ra không còn gì khác nữa.
Làm sao lúc này anh có thể vì những lời nói của người phụ nữ điên Diệp Chiêu Chiêu đó mà nghi ngờ Vị Ương chứ?
Nghĩ đến khoảnh khắc nghi ngờ vừa rồi của mình, anh cảm thấy có lỗi với Vị Ương.
Một người đã cùng mình trải qua khó khăn, cuối đã có thể cùng với tình yêu một đời cùng nhau đầu bạc răng long.
Hơn nữa việc thay đổi cơ thể thực sự đi ngược lại với lẽ thường.
Thẩm Vị Ương ngủ trên băng ghế ở công viên cả đêm, sau khi tỉnh dậy thì thấy trên người mình được đắp một tấm chăn lông màu trắng.
Cái này từ đâu ra vậy?
Khi còn đang khó hiểu, cô nhìn thấy một chiếc Land Rover đời thường đỗ bên đường, cửa sổ xe mở một nửa, cô nhìn thấy là Diệp Phù Tô đang chống cằm nghỉ ngơi
trong xe.
Một cơn giận dâng lên trong lòng, cô lập tức đưa tay định gõ cửa, lúc Diệp Phù Tô mở cửa và bước xuống xe, cô căm phẫn và ném chiếc chăn lông đang cầm trên tay
đập vào mặt anh ta.
“Ý của anh là gì? Tại sao cứ bám theo tôi như âm hồn không tan thế hả? Diệp Phù Tô, kiếp trước là tôi đã đào mộ tổ tiên của gia đình anh, cho nên bây giờ anh với Thân Khiết mới chán ghét tôi như thế hả?”
Đối mặt với sự tức giận của cô, Diệp Phù Tô rất bình tĩnh, vươn tay bắt lấy cái chăn lông đập trên mặt anh ta, mặt không chút biểu cảm nói: “Em nói không sai, quả thực, kiếp trước chính em đã đào mộ tổ tiên gia đình anh.”
“Đồ thần kinh.”
Thẩm Vị Ương trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người bước đi.
Diệp Phù Tô đi theo cô: “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Thẩm Vị Ương: “Không có.”
Có hỏi anh ta cũng sẽ không nói, hơn nữa cơ thể của cô giờ đây đã bị vấy bẩn, cô cũng không muốn hoán đổi trở lại.
Càng nhìn Diệp Phù Tô càng khiến cô cảm thấy buồn nôn, hà cớ gì bản thân lại oan ức chịu tội như thế chứ?
Nhưng Diệp Phù Tô không bỏ cuộc, vẫn cứ đi theo phía sau cô nhắc mãi: “Tối qua ngủ ngoài đường ngoài phố vẫn không đủ để em rút ra một bài học sao? Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn không cần em nữa, lúc em lưu lạc trên phố thì anh ta đang ở cùng với một người phụ nữ khác, ngoài tôi ra, không có ai trên thế giới này quan tâm đến sinh lão bệnh tử của em, sau này em chỉ có thể dựa vào một mình tôi thôi.”
“Đồ bỏ đi mới dựa vào đàn ông.” Cô chán ghét hất tay anh ta ra, ánh mắt đầy ghê tởm: “Diệp Phù Tô, anh không xứng để so sánh với A Cẩn, tôi không quan tâm tại sao anh muốn biến tôi thành bộ dạng này, tôi sẽ không cam chịu số phận như vậy, cũng không để anh và Thân Khiết chiếm hết mọi thứ của tôi.”
Vẻ mặt của Diệp Phù Tô dần dần trở nên lạnh lùng: “Em cho rằng anh ta sẽ tin em sao? Người bình thường tuyệt đối sẽ không tin vào những chuyện lạ lùng như vậy, thậm chí anh ta còn sẽ ghim thù em vì em đã đắc tội với Thẩm Vị Ương, rồi sẽ đẩy em đến đường cùng.”
Thẩm Vị Ương cau mày: “Ý của anh là gì?”
Diệp Phù Tô có chút đắc ý nói: “Không phải là em đã tát Thân Khiết sao, bây giờ, để trả thù cho Thân Khiết, anh ta đã đưa em vào danh sách đen của Đế Đô. Nói một cách đơn giản, hiện tại không có nơi nào ở Đế Đô dám nhận em vào làm, mà em là một người không có một xu dính túi, em nghĩ em có thể sống được bao lâu?”
Anh ta vươn ngón tay thon dài lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thẩm Vị Ương, khẽ thở dài nói: “Chiêu Chiêu, hiện tại chỉ có anh mới có thể bảo vệ em, chỉ cần em muốn đi cùng anh, anh sẽ không đối xử tệ với em.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!”
Thẩm Vị Ương căm phẫn đẩy anh ta ra và giữ khoảng cách với anh ta.
“Còn nữa, tôi không phải Diệp Chiêu Chiêu, đừng dùng ánh mắt buồn nôn như vậy nhìn tôi.”
Ánh mắt Diệp Phù Tô nhìn cô không phải là ngưỡng mộ mà là một ánh mắt rất kỳ lạ mà lúc này cô không thể nào diễn tả được, điều duy nhất cô cảm thấy là ánh mắt
này khiến cô buồn nôn, cô không muốn có bất kỳ qua lại gì với người đàn ông Diệp Phủ Tô này.
Một người đàn ông có thể dùng thủ đoạn độc ác như để chuyển cô vào một cơ thể do nước mắt người cá biến thành, làm cho Thân Khiết biến thành cơ thể ban đầu
của cô, khiến cô giờ đây phải cô độc, nhưng đương nhiên cô không muốn tìm cái chết.
Nhưng Diệp Phù Tô cũng không ép cô đi cùng anh ta, mà đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Tôi sẽ ở lại nước A thêm một tháng, nếu một tháng sau em đổi ý, hãy đến
tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Vị Ương ném thẳng tấm danh thiếp trong tay về phía anh ta.
Một tấm danh thiếp mỏng mạnh cắt phăng một sợi tóc của anh ta, xuyên vào xe của anh ta, cắt sắt như bùn.
Đây đã không còn là điều mà một người bình thường có thể làm được.
Bản thân Thẩm Vị Ương sững sờ ở yên tại chỗ, cô chỉ muốn đánh anh ta, nhiều nhất là muốn cắt cổ anh ta, nhưng giờ đây… chuyện này không hợp với lẽ thường.
Diệp Phù Tô lại nhếch môi hài lòng, lên xe như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, Chiêu Chiêu của anh ta sẽ hoàn toàn trở lại…
Tác giả: Diệp Chiêu Chiêu là một cơ thể mới được chuyển đổi bởi nước mắt người cá ở biển Nam, linh hồn ban đầu của Thẩm Vị Ương gắn liền với cơ thể này, sau này cơ
thể này sẽ được sử dụng. Còn về phần cơ thể ban đầu của cô, đã bị Thân Khiết chiếm giữ, sau này sẽ nói đến việc Thân Khiết chiếm giữ cơ thể ban đầu của Thẩm Vị Ương, sẽ trực tiếp nói là Thân Khiết, hoặc dùng dấu ngoặc kép biểu thị là “Thẩm Vị Ương” để phân biệt với Thẩm Vị Ương thật. Và Diệp Chiêu Chiêu và Thẩm Vị Ương đều là nữ chính, chính là Thẩm Vị Ương thật ban đầu. Tất cả chỉ đơn giản là thay đổi thân xác và chinh phục nam chính một lần nữa, nếu vẫn chưa hiểu thì tôi sẽ cố gắng hết sức.