Không sao chứ?”
Anh Hoài Cẩn lập tức đi lên, Vu Nam cũng rất biết ý mà cầm lấy cái khay trên tay Thẩm Vị Ương.
Người được Thẩm Vị Ương đã được cũng lập tức xin lỗi Thẩm Vị Ương: “Xin lỗi, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi..”
“Con khốn, cô phục vụ khách quý của tập đoàn tài chính Lãnh Thị chúng tôi như vậy đấy à?”
Cô gái đó còn chưa nói xong, Hà Sở đã nhanh chân bước lên định cho cô ấy một cái bạt tai, nhưng Thẩm Vị Ương đã kịp thời nắm lấy cổ tay cô ta.
“Tôi không trách cô ấy, cô Hà cũng không cần phải lo lắng như vậy.”
Cô nhấn mạnh hai từ “lo lắng”, có thể nhìn ra Hà Sở đang chột dạ.
Không sai, cô gái vừa rồi sở dĩ đụng phải Thẩm Vị Ương, là do Hà Sở âm thầm ngáng chân cô ấy.
Hà Sở không ngờ động tác lén lút đó của mình lại không qua được con mắt tinh tường của Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương hiểu cái gì là đến điểm thì dừng, cô chưa chính thức nhậm chức tại TX, cho nên bây giờ không cần gây thêm phiền phức tại cuộc họp báo.
Vì thế cô không cảm xúc liếc qua Sở Hà sau đó rời đi.
Lãnh Hoài Cẩn thấy cô rời đi, đang định đuổi theo thì bị Vệ Trạch kéo lại: “Tổng giám đốc Lãnh, anh còn phải ký hợp đồng hợp tác hữu nghị với Tiêu Lão Can đấy, ngày mai Jane nhất định sẽ tới TX, không cần phải vội vàng.”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới không đuổi theo nữa, nhìn cô gái vừa rồi được Thẩm Vị Ương giúp đó, đưa chìa khóa xe cho cô ấy: “Đưa cô ấy về nhà.”
Cô gái sững sờ, dường như bị dọa cho ngây ngốc: “Hả? Nhưng vừa rồi, tôi mới…”
Vệ Trạch nhắc nhở cô ấy: “Tổng giám đốc Lãnh bảo cô đi thì cô cứ đi, cô mà không đi thì muộn mất, không tìm thấy người nữa đâu.”
Lúc này cô gái mới cắn răng, nắm chặt chìa khóa xe quay đầu đuổi theo Thẩm Vị Ương.
Sau khi Thẩm Vị Ương rời đi, Hà Sở có hơi lúng túng nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Hoài Cẩn, em…”
Lãnh Hoài Cẩn hơi cau mày, dường như nhìn cô ta thêm một cái thì sẽ cảm thấy mệt mỏi: “Cô về đi, sau này cô không còn quan hệ gì với tập đoàn tài chính Lãnh Thị
nữa.”
Nói xong, anh đi ngay đến chỗ tổng giám đốc Tiêu Lão Can, không bước vào trong ánh đèn flash.
Hà Sở không cam tâm định bước lên gây chuyện thì bị vệ sĩ của Lãnh Hoài Cẩn ngăn lại: “Cô Hà, tổng giám đốc Lãnh mời cô quay về, cô vẫn nên về đi thôi.”
Hà Sở không muốn nhếch nhác thảm hại bị người khác kéo ra khỏi hội trường trước ống kính, đành nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Nhưng sau khi cô ta ra ngoài, chưa đi được bao xa, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Vị Ương cho một cái bạt tai, nhất thời trời đất quay cuồng, chật vật té vào trong
bồn hoa ở bên cạnh.
“Hà Sở, tôi chính thức cảnh cáo cô, đừng đụng vào tôi, tôi không còn là Thẩm Vị Ương trước đây nữa đâu.”
Thẩm Vị Ương từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo cô ta.
Hà Sở chật vật ngồi trên mặt đất ngước nhìn cô với ánh mắt hận thù.
Thảo nào, vừa rồi vì sao cô ta không tính toán với mình mà rời đi luôn, hóa ra đứng chờ ở đây để dạy dỗ mình.
“Thẩm Vị Ương, cô lòng dạ cô thâm sâu quá rồi đấy.”
Đối với kẻ vừa đánh trống vừa la làng, Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười vô cùng: “Lòng dạ thâm sâu gì? Bây giờ tôi thẳng thắn vô tư đánh cô thì là lòng dạ thâm sâu, vậy hành vi ám chỉ tôi là người thứ ba vừa rồi của cô thì được xem là cái gì?”
Hà Sở dường như thay đổi chiến thuật rất nhanh, vô cùng đáng thương nhìn cô cầu xin: “Vị Ương, Vị Ương tôi biết, tất cả sai lầm đều là do tôi gây ra, năm đó là tôi sai trước, dựa vào sự yêu thương của Hoài Cẩn đối với tôi mà làm xằng làm bậy.”
Cô ta bò dậy khỏi mặt đất, khóc lóc lôi kéo cánh tay Thẩm Vị Ương.
“Nhưng Vị Ương à, cho dù thế nào thì giữa tôi và Hoài Cẩn cũng đã có một đứa con, chúng tôi đang sống cùng nhau rất hạnh phúc, tôi cầu xin cô, cầu xin cô đừng phá võ hạnh phúc gia đình của chúng tôi có được không?”
Năm đó cô ta đã dùng dáng vẻ khổ sở đáng thương này lừa dối Lãnh Hoài Cẩn nhỉ?
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn cô ta: “Chiêu này của cô đã vô dụng với tôi rồi, vì cô là loại người như thế nào, trong lòng tôi và cô hiểu rõ.”
“Hà Sở, sống giả dối như vậy, cô không thấy mệt mỏi à?”
Hà Sở thấy không thể tiếp tục giả vờ được nữa, lập tức lộ ra vẻ mặt độc ác vốn có của bản thân: “Cũng còn tốt hơn những người không biết giả bộ. Thẩm Vị Ương, bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đối tốt với cô chỉ vì cô có thể mang lại lợi ích cho anh ấy mà thôi.”
.”
“Bốn năm trước anh ấy không yêu cô, cô cho rằng bốn năm sau thì có thể à?”
Cô ta lấy điện thoại di động ra, mở tấm ảnh chụp chung một nhà ba người có cô ta, Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Diên vào hôm sinh nhật Lãnh Diễn ra. “Cô cho rằng bây giờ tôi tạm thời dọn ra khỏi trang viên của nhà họ Lãnh thì giữa tôi và Lãnh Hoài Cẩn đã có thể cắt đứt hoàn toàn à?”
“Hai chúng tôi còn có một đứa con, Lãnh Hoài Cẩn yêu thương con bé vô cùng, vẫn luôn là một người bố tốt, anh ấy sẽ không làm con bé thất vọng đâu.” Thẩm Vị Ương liếc qua tấm hình gọi là một nhà ba người hạnh phúc trên điện thoại của cô ta, cười khẩy: “Cho nên bây giờ cô lại bắt đầu nói thật rồi nhỉ?”
Hà Sở: “Thì làm sao, cứ coi như đứa trẻ của cô và Lãnh Hoài Cẩn vẫn còn thì như thế nào, bốn năm trước Lãnh Hoài Cẩn không cần, bốn năm sau anh ấy cũng sẽ không cần.”
Thẩm Vị Ương: “Cô Hà không cần phải lo lắng vấn đề này, nếu cô Hà không có việc gì làm, thì hãy trông chừng bố của con cô cho tốt vào.”
“Bốn năm trước anh ta có thể vì cô mà phản bội một người phụ nữ khác, vậy thì bốn năm sau anh ta cũng có thể vì một người phụ nữ khác mà phản bội cô.”
Lúc này có người gọi Thẩm Vị Ương, nghe giọng thì giống với cô gái vừa rồi được cô đó ở cuộc họp báo.
Ad
Thẩm Vị Ương mới không dây dưa thêm với Hà Sở nữa, đi về phía tiếng gọi phát ra.
Hà Sở không can tâm gào thét sau lưng cô: “Thẩm Vị Ương, cứ coi như bây giờ cô như cá gặp nước thì như thế nào, hai đứa con hoang của cô vẫn không thể nào có
được tình yêu thương của bố như con gái của tôi đâu.”
Sống lưng Thẩm Vị Ương bỗng cứng đờ, nhưng nhanh chóng thẳng lưng đi tiếp về phía trước.
“Cô Jane, thì ra cô ở đây, dọa tôi sợ chết mất, tôi cứ tưởng là không thể tìm được cô.”
Lúc cô gái thấy Thẩm Vị Ương, cuối cùng mới có thể thở phào một hơi.
Thẩm Vị Ương không quen được mọi người gọi là “cô” (*), vội nói: “Tên tiếng Trung của tôi là Thẩm Vị Ương, gọi Vị Ương là được.”
(*) Trong tiếng Trung thì có nghĩa là thầy, cô, ý chỉ những người là chuyên gia trong lĩnh vực nào đó.
Ngải Lan lập tức cung kính đưa tay ra với cô: “Xin chào cô Thẩm, tôi tên là Ngải Lan, Ngải trong cây ngải, Lan trong hoa Lan, là nhà thiết kế đồ họa của Huy Chương Vinh Quang hình mẫu Đát Kỷ kia là do tôi thiết kế.”
Thẩm Vị Ương bắt tay cô ấy: “Xin chào, hình mẫu Đát Kỷ của cô, tôi đã từng xem qua, rất đẹp.”
Được thần tượng của mình khen ngợi, Ngải Lan có hơi xấu hổ: “Cảm ơn cô Thẩm đã khen ngợi.”
Thẩm Vị Ương nghe thấy cô ấy cứ một cô hai cô thì cảm thấy không được tự nhiên lắm, cười nói: “Được rồi, đừng gọi tôi là cô nữa, gọi tôi là Vị Ương đi.”
“Ngày mai tôi chính thức nhậm chức, đến lúc đó chúng ta chính là đồng nghiệp rồi.”
Thần tượng bình dị dễ gần như thế, lại nhớ đến việc màn cứu giúp ngầu ơi là ngầu vừa nãy, Ngải Lan ầng ậng nước mắt: “Vâng vâng, xin chào cô Vị Ương…” Thẩm Vị Ương:”
”
Ngải Lan lùi về sau một bước sau đó cúi đầu với cô: “Vừa rồi cảm ơn cô Vị Ương đã giúp đỡ tôi.”
Cô ấy biết, vừa rồi là Hà Sở ngáng chân cô ấy.
Nhưng một người thiết kế đồ họa hoạt hình có địa vị thấp kém như cô ấy, sao dám cãi lại mẹ của con gái Tổng giám đốc.
Nếu như không phải Thẩm Vị Ương đã mình kịp thời, bây giờ có lẽ cô ấy đã bị đuổi rồi.
Thẩm Vị Ương vội vàng đã lấy cô ấy bảo cô ấy không cần xin lỗi trịnh trọng như vậy: “Đừng nói như thế, là tôi đã liên lụy đến cô.”
Lúc thấy chìa khóa xe trong tay cô ấy, cô ngây người một lát, hỏi: “Chìa khóa xe này là của Lãnh Hoài Cẩn à?”
”
n gật đầu ngay lập tức: “Vâng, tổng giám đốc Lãnh bảo tôi đưa cô về nhà, nhưng, nhưng tôi…”