Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trở về nhà, Lãnh Hoài Cẩn ngồi ngẩn người trên sofa, bàn ăn đã được dọn sạch sẽ.

“Anh còn tưởng rằng tối nay em sẽ không trở về.”

Anh quay lưng về phía cô, lạnh nhạt nói.

Thẩm Vị Ương rất muốn nổi giận với anh, nhưng cô không muốn giữa bọn họ lại có bất cứ hiểu lầm nào nữa.

Cô lập tức giải thích: “Em và Cố Trường Đình không có gì cả.”

Lãnh Hoài Cẩn lại không quan tâm nói: “Nếu anh ta thật sự rất thích em, em có thể xem xét anh ta, nếu anh ta không muốn đứa con, Lãnh Diệp và Lãnh Hoan có thể chăm sóc giúp anh, chị anh cũng sắp trở về rồi, nói tóm lại, đứa trẻ của nhà họ Lãnh, sẽ không vì em vứt bỏ mà không có nhà để ở.”

Anh vẫn luôn như vậy.

Lúc cô muốn giải thích muốn cứu vãn thì anh cứ bày gương mặt lạnh như xác chết cho cô xem.

Cô nợ anh sao?

Thẩm Vị Ương không nói gì, chỉ đi vào phòng ngủ tắm rửa, đóng cửa rất lớn tiếng.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô đóng chặt cánh cửa phòng ngủ với ánh mắt khó hiểu.

Cứ như vậy mà đi thẳng vào phòng rồi, không cho anh nhìn thêm chút nào sao?

Sau đêm nay, sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.

Vị Ương, anh đã thông suốt rồi, cho dù là ai, chỉ cần có thể chăm sóc cho em thật tốt là được rồi.

Những chuyện lúc trước, đều quên hết đi.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cửa phòng Thẩm Vị Ương một lúc lâu, sau đó mới đi vào phòng mình, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Ngủ sớm chút, có lẽ ngày mai trước khi cô đi, anh có thể lén nhìn cô nhiều thêm một chút.

Nhưng anh không ngờ người phụ nữ này bây giờ lại gan dạ như vậy, ngay lúc anh đang tắm cũng xông vào hôn anh.

Chiếc khăn tắm duy nhất anh đang khoác trên người rơi xuống đất, cô dán chặt vào anh ép buộc anh phải triền miên với cô.

“Lần cuối cùng, chia tay trong yên bình được không?” Cô khàn giọng cầu xin anh.

Ngày mai cô sẽ phải rời đi với Cố Trường Đình rồi, bỏ đi cùng người đàn ông khác ở trước mặt anh, dù cô có thể trở về hay không, cũng biết anh sẽ không bao giờ cần

cô nữa.

Cô không biết bản thân nên làm như thế nào mới đúng, nhưng hiện tại trước khi ngày mai đến, cô muốn ở bên anh mãi mãi làm một đôi vợ chồng.

Lãnh Hoài Cẩn định đẩy cô ra nhưng lại từ từ thu tay lại, cuối cùng đặt lên vòng eo mềm mại của cô, đè cô vào tường trong phòng tắm…

Lần cuối cùng, sau ngày mai, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Quen biết đã chín năm rồi, từ đầu đến cuối cô là ánh trăng trên trời của anh, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đến gần.

Đêm nay, không ai có thể nói rõ được hai người họ ai điên cuồng hơn, cả hai đều mang trong mình những suy nghĩ riêng quấn lấy nhau giống như những con thú bị nhốt, chỉ mong trời sẽ không bao giờ sáng, có thể cứ như vậy bên nhau cả đời.

Nhưng trời rồi cũng sẽ sáng, ai cũng không ngăn cản được.

Lúc Lãnh Hoài Cẩn tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Anh hơi sững sờ, không ngờ cô đã mệt đến vậy mà vẫn có thể thức dậy sớm.

Đến khi anh khôi phục bình thường thì cô đã đi ra rồi, trên người cô bọc một chiếc khăn tắm, cánh tay trắng nõn như sứ khẽ giơ lên cầm khăn lau tóc.

Nhìn những vết đỏ mập mờ trên da cô, cả người Lãnh Hoài Cẩn nóng lên, nhớ tới đêm điên cuồng hôm qua.

Lúc ánh mắt Thẩm Vị Ương và anh chạm nhau, gò má cô cũng đỏ lên.

“E hèm, em, em đi sấy tóc trước.”

“Anh giúp em.”

Anh đi theo sau cô, cầm lấy máy sấy tóc từ tay cô.

Không chờ cô trả lời, anh thành thạo bật máy sấy tóc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cô.

Dịu dàng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn khóc.

Thẩm Vị Ương cũng thật sự đã khóc kể từ khi anh ôm cô từ phía sau.

“Nếu đột nhiên anh nói anh không bỏ em được, em có tin không?”

Cằm anh đặt trên cổ cô, trong giọng nói khàn đang đè nén tất cả tình cảm của anh.

Thẩm Vị Ương nắm lấy bàn tay to lớn của anh đang đặt trên eo cô, để những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống mu bàn tay của cô, không cho anh phát hiện ra. Giọng cô nghẹn ngào: “Nhưng anh vẫn không tha thứ cho em, không đối xử tốt với em như trước nữa.”

“Đừng nghĩ đến chuyện của anh, sau này em sẽ gặp được một người đàn ông yêu em nhiều hơn anh, cho dù là Cổ Trường Đình, anh cũng sẽ đồng ý.”

Anh tinh tế hôn lên cổ cô, bàn tay ấm áp xuyên qua lớp khăn tắm vuốt ve eo và bụng cô, sau đó xoay người cô lại, dọc theo cổ hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của

cô, ấn cô nằm lên giường lớn một lần nữa…

Lúc cuộc tình nóng bỏng sắp dâng trào lên lần nữa, điện thoại của Thẩm Vị Ương vang lên, là Cố Trường Đình gọi đến.

Nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến, Thẩm Vị Ương lập tức nhấn tắt, lại lần nữa kéo cổ của Lãnh Hoài Cẩn xuống, rơi lệ hôn lên môi anh.

Thật ra Cố Trường Đình nói đúng, cô và Mộ Vân Tường chỉ là tình cờ gặp nhau, tại sao cô lại vì một người bạn mới gặp vài lần mà từ bỏ cuộc sống hạnh phúc giữa cô và

Lãnh Hoài Cẩn.

Nếu hôm nay cô không đi cùng với Cố Trường Đình, xét theo tình hình hiện tại, chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, giống như hôm qua không biết xấu hổ

mà dụ dỗ anh, anh vẫn sẽ yêu cô.

Nhưng một người phụ nữ như Mộ Vân Tưởng rơi vào tay của một kẻ biến thái như Cố Trường Đình, nếu cô không đi cứu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ chết rất thảm.

Là cô đã dẫn cô ấy rời khỏi Tiêu Diễn, bây giờ cô ấy lại vì mối quan hệ của cô mà bị Cố Trường Đình bắt giữ, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

Nụ hôn nhiệt tình dần dần rơi xuống, nhưng trong lòng cô lại bách chuyển thiên hồi*, không thể quấn lấy anh giống như đêm qua nữa.

*Bách chuyển thiên hồi: thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.

Cô không thể đánh mất Lãnh Hoài Cẩn, nhưng cũng không thể không quan tâm Mộ Vân Tưởng được, nhưng bây giờ, cô bắt buộc phải lựa chọn giữa hai người.

Đánh mất Lãnh Hoài Cẩn cô vẫn có thể sống được, nhưng nếu cô không đi tìm Mộ Vân Tưởng, Mộ Vân Tưởng sẽ…

Đợi đã.

Đây không phải là vấn đề khó khăn mà Lãnh Hoài Cẩn phải đối mặt lúc trước sao?

Đột nhiên Thẩm Vị Ương nhận ra, vấn đề khó khăn mà hiện tại cô phải đối mặt, thật ra là vấn đề khó khăn mà năm đó Lãnh Hoài Cẩn đã phải đối mặt.

Lúc đó anh bế Hà Sở đến bệnh viện, bởi vì nếu anh không đi đứa trẻ sẽ chết, so với cô lúc đó không gặp nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng, thì rõ ràng đứa trẻ cần

anh hơn cô.

Lãnh Diệp nói không sai, nếu cô ở vị trí đó của Lãnh Hoài Cẩn, cô cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự vậy.

“A Cẩn, anh ôm em lần cuối có được không?” Cô đè tay anh lại, đôi mắt ươn ướt nhìn anh.

Lãnh Hoài Cẩn chống tay lên phía trên cô, cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ dò xét: “Từ tối hôm qua em đã rất kỳ lạ, có phải em có chuyện gì giấu anh không?”

Thẩm Vị Ương dang tay ôm anh, để trái tim hai người xích lại gần nhau.

“Vậy anh thì sao, có phải anh cũng có chuyện giấu em không?”

Ý cô muốn nói là anh đã che giấu chuyện hai người đã gặp nhau vào năm cô tốt nghiệp cấp 3, tuy rằng chỉ nhớ một số mảnh vụn ký ức nhưng cô rất chắc chắn rằng cái người đã quát mắng cô, bảo cô cút đi nhất định là anh.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại cho rằng ý cô nói là nơi mà anh sắp đến nên trong lòng cảm thấy chột dạ, nghe cô nói như vậy, anh còn tưởng rằng cô đã biết gì đó, ngược lại

còn lo lắng hơn cô.

“Anh, anh có thể có chuyện gì giấu em chứ?”

“Vậy thì đừng nói nữa, chúng ta cứ như vậy ở bên nhau năm phút cuối cùng, năm phút sau Cố Trường Đình sẽ đến đón em.”

“Em muốn cùng Cố Trường Đình đi đâu?”

Người đàn ông nào đó tối hôm qua còn bình tĩnh, sau khi được tiếp xúc thân mật với cô lần nữa, nghe được Cố Trường Đình thật sự tới tìm cô, lại không thể khống chế

được sự ghen tuông trong lòng.

Thẩm Vị Ương đưa tay vuốt mái tóc của anh, cười nói: “Không phải lúc nãy anh còn nói cho dù ở bên cạnh anh ta, anh cũng đồng ý sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK