Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Vinh Trân Na đảm nhiệm vai trò mặc hán phục múa điệu Phượng Cầu Hoàng bên chiếc đàn piano to lớn khi Biên Mục Dã vừa đánh đàn piano vừa hát.

Mà Úc Uyển là người múa chính, đứng trước cây đàn, cũng là trung tâm sân khấu để nhảy múa.

Chỗ đứng như thế tạo ra cảm giác có hai center, quần áo hai người mặc cũng khác biệt so với các bạn nhảy khác.

Chỉ là Úc Uyển tỏa sáng hơn, quần áo cũng lộng lẫy, thu hút ánh nhìn của người khác hơn mà thôi.

Thẩm Vị Ương mặc Hán phục, ăn mặc trang điểm xong, khi đứng phía trước cây đàn chuẩn bị nhảy múa thì chợt cảm thấy Vinh Trân Na thật ngốc nghếch.

Vị trí đứng như vậy, chỉ cần múa đẹp sẽ là vị trí trung tâm.

Úc Uyển để Vinh Trân Na chen vào, cho cô đứng ở chỗ này, có lẽ là muốn cô xấu mặt tại vị trí cao nhất trên sân khấu.

Dù sao thì trèo cao ngã đau mà.

Thẩm Vị Ương nhìn về chỗ Úc Uyển đang đứng, trong lòng có chút hốt hoảng không biết nên làm thế nào.

Mặc dù kế hoạch hôm nay của cô ta đã ép cô đứng ở vị trí này khiến cô thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, cô không có cách nào từ chối được lời khiêu

chiến của cô ta.

Ai thích hợp với Lãnh Hoài Cẩn hơn, cô không quan tâm, nhưng cô sẽ không bao giờ thua loại người đầy ắp mưu tính như Úc Uyển.

Tiếng đàn piano vang lên, Biên Mục Dã cất lên giọng hát dịu dàng cuốn hút, ánh đèn vụt sáng, chiếu vào Úc Uyển đang đứng ở vị trí trung tâm.

Hầu hết mọi người đều dồn ánh mắt vào cơ thể được ánh đèn chiếu sáng rực của cô ta, nhưng Tiểu Y Y vừa liếc qua đã nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang đứng ở nơi mờ tối

phía trên cây đàn.

“Là mommy, Tử Niệm, A Nặc, hai em nhìn kìa, có phải là mẹ không?”

Tử Niệm, A Nặc cũng nhìn lên trên sân khấu, nhận ra đó là Thẩm Vị Ương: “Đúng là mẹ rồi, sao mẹ lại xinh đẹp vậy chứ, đẹp tuyệt trần luôn!”

Nghe thấy giọng nói kích động của mấy đứa nhỏ, Chris dụi mắt, hơi nghi ngờ cuộc đời mà nhìn lên trên sân khấu: “Người đứng trước đàn piano là Ella? Sao chủ không

nhận ra vậy?”

“Bởi vì chú ngốc đó.”

Tiểu Y Y ghét bỏ nói, thấy Lãnh Hoài Cẩn đi đến ngồi xuống thì lập tức chạy tới ngồi lên đùi Lãnh Hoài Cẩn: “Bố, nhìn mẹ kìa, tối nay mẹ đẹp lắm đúng không ạ?” Chris vừa bị cô nhóc chê bai ghét bỏ: “. .

Lãnh Hoài Cẩn ôm con gái xong, nhìn người phụ nữ trên sân khấu với ánh mắt cưng chiều: “Là mẹ, buổi biểu diễn tối nay là quà mẹ tặng cho các con đó, sau này YY lớn lên nhất định phải xuất sắc giống như mẹ nhé.”

“Vâng vâng, Y Y sẽ làm được.”

“Vậy chúng con sẽ bảo vệ Y Y và mẹ!”

“Bố sẽ bảo vệ chúng con!”

Cả gia đình nào đó vui vẻ hòa thuận nói cười với nhau, Chris nghe mà thấy ghen tị.

Đột nhiên cảm thấy mình tới nước A đúng là một quyết định sai lầm.

Mình đến đây để làm gì, làm một cái bóng đèn không ai quan tâm.

Mà Lãnh Hoài Cẩn cũng chỉ nhỏ giọng nói chuyện với các con mấy câu, sau đó cùng các con nhìn lên sân khấu, chờ giây phút ánh đèn chiếu sáng vẻ xinh đẹp của

Thẩm Vị Ương.

Vì không phải center hay nhân vật chính, thời gian ánh đèn chiếu vào cô cùng khá ngắn, anh rất quý trọng từng giây phút ánh đèn chiếu rọi vào cô.

Mặc dù mưu tính tối nay của Úc Uyển khiến anh chán ghét, nhưng nhờ vậy mà anh có thể nhìn thấy phong thái tài hoa của cô, anh cũng không muốn tính toán với loại

người như vậy nữa.

Anh biết Vị Ương, sẽ không đồng ý chuyện mà mình không nắm chắc.

Mà Thẩm Vị Ương cũng thật sự không làm anh thất vọng.

Khi ánh đèn chiếu vào người cô lần thứ nhất, khán giả vốn đang điên cuồng gào thét vì dáng vẻ đàn hát của Biên Mục Dã nhưng khi nhìn thấy dáng người thướt tha nhẹ

nhàng nhảy múa trước cây đàn piano, tất cả đều nín thở, tập trung nhìn lên sân khấu, không khỏi hít sâu một hơi.

Xinh đẹp tuyệt trần, không ai sánh bằng.

Ánh sáng dường như đã ưu ái cô, thậm chí miêu tả chính xác từng sợi tóc, khiến người ta phải tin rằng trên thế giới này thật sự có người đẹp tới nỗi khiến người khác phải nghẹt thở.

Sau khi ánh đèn lướt qua cơ thể cô, còn có rất nhiều người còn ngẩn ngơ sau màn biểu diễn đẹp động lòng người kia của cô.

Cõi lòng khán giả như sôi trào, làm sao Lãnh Hoài Cẩn có thể bĩnh tĩnh được.

Anh ngồi yên ở đó, dù ánh đèn đã lướt qua cô, cô lại chìm vào bóng tối, nhưng ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi cơ thể cô.

Úc Uyển nhìn anh từ xa, thấy anh si mê một cô gái khác thì sự đắc ý trước khi lên sân khấu chợt tiêu tan hết thảy, khi ánh đèn chiếu đến thì cô ta bỗng nhiên ngã xuống đất, mất hết tinh thần để chống đã.

Sân khấu xảy ra sự cố.

“Mau, mau chuyển ánh sáng đến vị trí của cô Thẩm!!!”

Khi khán giả đang kinh ngạc, đạo diễn ở trường quay đã bảo chuyên viên ánh sáng điều chỉnh, chuyển ánh sáng vốn thuộc về Úc Uyển sang Thẩm Vị Ương.

Vừa rồi vì sân khấu xảy ra sự cố khiến khán giả kinh sợ mất vui, khi ánh đèn chiếu vào Thẩm Vị Ương, ánh mắt của mọi người lại bị cô thu hút, còn không thèm chế

trách cười nhạo Úc Uyển đang chán nản rời khỏi sân khấu.

Thẩm Vị Ương, cô biết múa, thì ra cô biết múa, người phụ nữ độc ác này, cô cố ý vả vào mặt tôi có đúng không?

Khi Úc Uyển được nhân viên công tác đã xuống sân khấu, lại nhìn thấy đối thủ mà cô ta từng xem thường, đang tỏa sáng trên sân khấu đến nhường nào, đôi mắt đang rưng rưng sắp khóc chứa đầy thù hận.

“Thủy triều lúc lên lúc xuống, có người trời sinh đã là nhân vật chính rồi.”

Tại một góc khuất trên khán đài, Cố Văn Chu nhìn Úc Uyển chán nản rời khỏi sân khấu, khẽ cười.

Cổ Trường Đình đang ngồi bên cạnh cô ta, ánh mắt chưa từng rời khỏi người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trên sân khấu.

“Người hay nghĩ luẩn quẩn mới muốn so đo với cô ấy.”

Nghe thấy câu này, Cố Vấn Chu còn đang cảm thấy vui vẻ thì chợt trở nên lạnh lùng: “Anh có ý gì? Ý là em không xứng để so sánh với chị ấy à?”

Cố Trường Đình không đồng ý cũng chẳng phủ nhận, chỉ tập trung nhìn người phụ nữ đã lâu không gặp trên sân khấu.

Cố Văn Chu lại không chịu nổi ánh mắt quyến luyến tình cảm nồng nàn đó của anh ta khi ánh nhìn người phụ nữ khác, mắt dần ửng đỏ, lập tức đứng lên muốn lao tới

sân khấu….

May mà Cố Trường Đình kịp thời giữ cô ta lại, lôi cô ta ra khỏi khán đài….

“Ả đàn bà hèn hạ! Hôm nay cô chơi trội đấy nhỉ!”

Buổi biểu diễn kết thúc, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả rời khỏi sân khấu, sau khi nhìn thấy các con từ xa mỉm cười ra hiệu, Thẩm Vị Ương đi vào phòng trang

điểm thay đồ tẩy trang, khi vừa đến hậu trường đã bị Tiểu Vân cho một bạt tai.

May mà cô tránh đi kịp thời, hơn nữa còn giữ chặt lấy cổ tay cô ta.

“Cô có ý gì?”

Cô lạnh lùng hỏi Tiểu Vân.

Tiểu Vân không cam lòng, trừng mắt nhìn cô giận dữ nói: “Nếu không phải Úc Uyển ngã, cô cảm thấy cô có cơ hội làm nhân vật chính hay không?”

Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn cô ta hỏi: “Úc Uyển ngã sao?”

Tiểu Vân còn chưa nói gì, cô đã bình tĩnh nói tiếp: “Ồ, tôi biết rồi.”

Dứt lời, cô coi như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, tiếp tục đi vào phòng trang điểm.

Dáng vẻ không liên quan gì đến mình và thái độ không chút đồng cảm nào của cô lại khiến Tiểu Vân giận dữ, lập tức đuổi theo, gào thét sau lưng cô. “Thẩm Vị Ương, cô là ả đàn bà độc ác, sao cô chẳng có chút đồng cảm nào vậy hả? Úc Uyển bị thương, cô còn vui mừng như vậy sao?”

Thẩm Vị Ương: “…”

Không đau lòng, không đồng cảm thì được mặc định là cười trên sự đau khổ của người khác à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK