Vừa nhắc đến tên khốn Úc Nam Đình, Yến Hồi đã nói không hết câu, cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Được rồi, chuyện đã qua cả rồi, bây giờ cậu và Tùy Giản êm đẹp là được, bà nội còn đang nằm viện, rảnh thì đi thăm đi.”
Anh vừa nói vừa đuổi theo Thẩm Vị Ương, Yến Hồi cũng đi theo anh, tủi thân phàn nàn: “Em còn phải đi thăm sao? Bà ngoại đã tức lắm rồi, em mà còn đi thăm nữa, làm bà tức thêm chắc mẹ em giết em chết mất.”
“À, không phải, bây giờ mẹ em cũng không thể giết em được, bởi vì mẹ cũng tức em nằm viện luôn rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn cạn lời liếc nhìn anh ta: “Cậu còn không biết ngại mà nói nữa.”
Yến Hồi vô tội nhìn anh: “Chẳng phải em đang muốn giảm bớt áp lực cho hai anh chị sao? Bây giờ cả nhà họ Lãnh, cũng chỉ có chú thím hai là mong anh và chị dâu bên nhau, không, giờ chắc cũng chỉ có mỗi thím hai thích chị dâu thôi, chuyện hôm đó anh vì chị dâu mà làm bà ngoại tức phát bệnh cũng làm chú hai giận rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Không cần cậu ở đây châm chọc, cậu rảnh thì đi đón tiếp những người khác đi, đừng có lòng vòng đi theo anh.” Nói đến đây, anh dừng bước nhìn Yến Hồi hỏi: “Không đúng, hôm nay cậu đi theo anh thế này là muốn nói chuyện gì với anh à?” Anh hỏi rồi Yến Hồi mới lúng túng ngượng ngùng nói: “Đúng là anh trai hiểu em, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh thật.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Có gì thì mau nói đi, đừng lề mề.”
Anh có trực giác Yến Hồi sẽ chẳng nói chuyện gì tốt, bằng không Yến Hồi cũng sẽ không đi theo sau anh lâu như thế, dẫu sao cậu ấy cũng là người thích náo nhiệt.
Quả nhiên, Yến Hồi đã nói một câu khiến anh chỉ hận không thể đập chết anh ta luôn.
“Em định đi đăng ký với anh Tùy, nhưng sổ hộ khẩu ở chỗ mẹ, anh, không phải quan hệ của anh với công chúa Haya tốt lắm sao? Em và anh Tùy định đến nước Y đăng ký, em định nhờ anh bán nhan sắc một tí để công chúa Haya giúp em xử lý chuyện này.”
“Haya?”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày, anh liếc nhìn Thẩm Vị Ương đang nói chuyện không dứt với phu nhân tổng thống.
Yến Hồi nhìn phản ứng của anh lại hiểu lầm, tưởng anh đã quên Haya là ai, thế là há hốc mồm ngạc nhiên: “Không phải chứ, anh quên luôn công chúa Haya rồi à? Trước đây hai người còn cùng ăn cơm đi dạo cửa hàng cơ mà.”
Bây giờ bọn họ cách Thẩm Vị Ương rất gần, Yến Hồi lại gào to như thế, Thẩm Vị Ương cũng nghe thấy, vô thức nhìn về phía này, ánh mắt không thân thiện lắm.
Lãnh Hoài Cẩn chỉ ước có thể giết chết cái đứa em họ lắm mồm này.
Thế mà Yến Hồi còn không tự nhận ra được, tiếp tục lải nhải chuyện của Haya.
“Anh, anh không nhớ à? Lúc anh còn ở nước Y từng đi dạo phố, ăn cơm với cô ta, lúc đó em còn tưởng hai người có hy vọng nữa đấy.”
Lãnh Hoài Cẩn hơi chột dạ nhìn về phía Thẩm Vị Ương: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Nhưng Thẩm Vị Ương không để ý đến anh, quay đầu nói chuyện với người khác điềm nhiên như không.
Đúng lúc này có người gọi Lãnh Hoài Cẩn, anh chỉ có thể quay sang hướng khác nghe máy, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Yến Hồi: “Cậu không nói không ai bảo cậu
câm đâu.”
Lúc này Yến Hồi mới kịp phản ứng, biết mình nói sai nên đi đến trước mặt Thẩm Vị Ương giải thích: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, anh Lãnh và công chúa Haya thật sự
không có chuyện gì cả, mà chỉ là bạn bè ra ngoài đi dạo bình thường thôi.”
Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn anh ta trả lời: “Không, tôi không nghĩ gì nhiều, tôi biết A Cẩn và Haya không có gì cả.”
Nếu có gì đó thật thì đâu đến lượt cô.
Dù biết thế nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, vẫn muốn biết rốt cuộc công chúa Haya là người như thế nào.
“Yến Hồi, có phải anh vẫn tiếc tôi không cố gắng trở thành chị dâu của anh không?”
Lúc này, một giọng nói mang theo ý cười vang lên, Yến Hồi quay lại nhìn thấy một cô gái mặc đồ đỏ ánh mắt sắc bén, chỉ mong mình đập đầu chết luôn.
Anh ta lập tức hoảng hốt quay lại nhìn Thẩm Vị Ương giải thích: “Chị dâu, ban này tôi không cố tình nói thế, tôi không có ý gì khác đâu, anh trai tôi với công chúa Haya
thật sự…”
“Yến Hồi, tôi đã đến đây rồi, anh còn định nói mấy câu làm tôi mất mặt sao?”
Thấy Yến Hồi phủi sạch quan hệ, Haya khó chịu ngắt lời anh ta, không vui vẻ lắm.
Lộ Tư Lượng lập tức bước đến trước mặt Thẩm Vị Ương hòa giải cho bọn họ: “Vị Ương, giới thiệu với cháu, đây là công chúa Haya, người phía sau là anh Diệp Phù Tô, lần trước lúc cháu về nhà cũ ăn cơm, thím nghe Linh Lung nói cậu ấy từng đến giờ đưa đồ cho Linh Lung, không biết hai đứa đã gặp chưa.”
Đương nhiên là gặp rồi, hơn nữa anh Diệp Phù Tô này còn kỳ lạ làm cô cực kỳ khó chịu.
Trong lòng Thẩm Vị Ương chửi thầm nhưng vẫn hào phóng chào hỏi bọn họ: “Chào công chúa Haya, chào anh Diệp, tôi là Thẩm Vị Ương.
Nói rồi cô còn giơ tay ra với Haya, nhưng Haya chỉ hờ hững liếc nhìn cô, không có ý định bắt tay, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường cười khẩy.
“Hóa ra cô là Thẩm Vị Ương, tôi tưởng anh A Cẩn để ý vị thần tiên tỷ tỷ nào cơ chứ? Hóa ra là cô à.”
Câu nói này của cô ta cũng khá dễ hiểu, chỉ là cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn thích cô là hạ thấp gu khiến cô ta cực kỳ ngạc nhiên.
Thẩm Vị Ương hiểu được nhưng không vì thân phận công chúa của cô ta mà khiêm nhường, chỉ ngoài cười trong không cười đáp lễ với cô ta.
“Hóa ra cô là công chúa Haya. Nhìn thấy cô, tôi càng yên tâm hơn về A Cẩn rồi.”
Cô vừa nói xong, công chúa Haya vốn còn kiêu ngạo như khổng tước lập tức trở nên hung dữ, trừng mắt nhìn cô tức giận nói: “Thẩm Vị Ương, câu này của cô có ý gì?
Cô mắng tôi à?”
Thẩm Vị Ương vô tội nhìn cô ta: “Công chúa điện hạ, sao tôi dám mắng cô chứ? Yến Hồi, tôi mắng công chúa Haya à?”
Trận chiến giữa phụ nữ toàn là sóng ngầm mãnh liệt, không đánh mà thắng, lúc này Yến Hồi bị hai người nhìn, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Không, đâu có, chị dâu mắng công chúa Haya lúc nào chứ? Sao tôi không nghe thấy cô ấy mắng cô vậy?”
“Chị dâu là gọi ai?” Haya không hài lòng nhìn Yến Hồi cười khẩy: “Yến Hồi, anh trở nên nhanh nhẹn quá nhỉ.”
Yến Hồi bị Haya nhìn đến phát ngại: “Công chúa Haya, có lẽ lời cô nói còn có chỗ hổng, tiếng chị dâu này tôi chỉ có thể gọi cô Thẩm thôi, bây giờ cô ấy đã lấy giấy đăng ký kết hôn với anh trai tôi rồi.”
“Kết hôn rồi thì không thể ly hôn sao?”
Haya nhìn Thẩm Vị Ương khiêu khích, không khí lập tức tràn đầy mùi thuốc súng.
“Cô Thẩm nói có phải không? Kết hôn cũng không có nghĩa là hai người bên nhau cả đời, nếu không tại sao pháp luật lại không quy định ly hôn là phạm pháp chứ?”