“Tôi không có tiền, anh có thể chặt tay ông ta bảo ông ta sau này đừng đánh bạc tiếp nữa, hoặc là đưa ông ta đi bệnh viện bán nội tạng lấy tiền trả cho các anh, tóm lại, đừng mong đợi tôi cho ông ta thêm một đồng cắc nào nữa.”
Trên người bị đạp mấy cái, đau đến mặt tái nhợt, Mộ Thanh Hoan vẫn không nhả ra một đồng cho Lưu Bưu bọn họ.
Mộ Minh nợ gia đình Lưu Bưu một triệu, sao Lưu Bưu có thể tay không trở về được.
Thấy Mộ Thanh Hoan bị đá vài cái vẫn không chịu đưa tiền, anh ta đánh giá cô lần nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh nâng cằm cô lên, bảo cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Cô không sợ chết à?”
Mộ Thanh Hoan cười lạnh lùng: “Cho dù đánh chết tôi cũng không có tiền đưa cho anh đâu, người nợ tiền là Mộ Minh, không liên quan gì đến tôi.”
Lưu Bưu liếc nhìn Bành Hân và Mộ Minh đang trốn trong khe cửa, rồi lại nhìn Mộ Thanh Hoan cười nói: “Nóng tính thật, sao hai kẻ hèn nhát này lại sinh ra một đứa con gái như cô nhỉ?”
“Cũng đẹp, làn da này mềm đến vắt ra nước được luôn đấy.”
Mộ Thanh Hoan cảm thấy một dự cảm xấu, cô hơi hoảng sợ co rụt lại, muốn thoát khỏi tay Lưu Bưu: “Anh, anh định làm gì?”
“Định làm gì sao?” Lưu Bưu thấy Mộ Thanh Hoan cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm sợ hãi, có chút đắc ý cười với các anh em: “Cô gái nhỏ này hỏi tạo định làm gì, tụi mày
nói xem tao định làm gì?”
“Ha ha ha ha, đàn ông với đàn bà thì còn làm gì nữa chứ?”
“Anh Bưu, anh thật may mắn, ai mà ngờ được tên khốn kiếp Mộ Minh này lại sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy.”
“Biết thế hồi này đã xuống tay nhẹ nhàng chút, đánh cô ta thành ra như vậy, động thủ phía dưới không tốt lắm.”
“Mày thì biết cái gì, cô gái nhỏ này da dẻ trắng nõn như vậy, trên người còn có mấy vết bầm đỏ tím, tuyết trắng cùng mận đỏ đẹp thật đó.”
“Anh đừng tới đây.” Mộ Thanh Hoan hoảng sợ lùi ra sau, lập tức lấy điện thoại từ trong túi áo khoác gió ra: “Nếu làm xằng bậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
“Gọi cảnh sát ư?” Lưu Bưu như nghe chuyện hài, vừa cởi quần áo vừa tiến lại gần cô: “Thiếu nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa, dù có cảnh sát mù tới đây cũng nên giúp tôi thúc giục bố cô trả tiền đấy.”
“Còn cô, giờ tôi còn chưa chạm vào, cô gấp cái gì?”
Anh ta ngồi xổm xuống kéo quần áo của cô, trên khuôn mặt bóng dầu nở một nụ cười đáng khinh.
“Đến khi làm xong cô còn muốn báo cảnh sát xé to chuyện ra thì tuỳ cô, nhưng mà nghe nói cô là một biên tập viên lớn nhỉ, nếu cô không sợ mất mặt thì cứ làm ầm chuyện ở chỗ cô làm đi, chân trần như tôi không sợ phải xỏ giày đâu.”
“Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi!”
Bởi vì trước đó bị đạp mấy cái ngã trên mặt đất, bây giờ toàn thân Mộ Thanh Hoan đau nhức, căn bản không có sức đứng dậy chạy trốn.
Khi đàn em của Lưu Bưu kéo quần áo của cô, cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đáng lẽ đêm nay cô không nên đến đây.
Cô thích Lục Vân Sâm, ngay cả khi cuối cùng không thể ở bên nhau, cô vẫn sẵn sàng ở bên cạnh anh.
Nhưng những con súc sinh trước mặt cô, cô chỉ muốn giết chúng.
“Aaa! Con đàn bà thổi, mày dám cắn tao!”
“Bốp-!”
Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt cô, đầu tóc Mộ Thanh Hoan bù xù, cô tuyệt vọng nhìn người phụ nữ đang khóc nức nở trốn sau khe cửa.
Lẽ ra cô nên hét lên: “Mẹ ơi cứu con với.”
Nhưng cô biết điều đó là vô ích.
Bà ta sẽ không mở cửa đâu.
Thà trông cậy vào Lục Vân Sâm đến đây còn hơn là trông đợi vào người được gọi là mẹ ruột sẽ cứu cô.
Lục Vân Sâm có đến không? Tại sao Lục Vân Sâm lại đến đây chứ?
Bây giờ anh đang tức giận.
Sau khi cô từ chối tái hôn, bây giờ cô lại thất hẹn không đến gặp anh, không biết tốt xấu như vậy, anh nhất định sẽ rất tức điên lên luôn ấy chứ.
Chiếc áo khoác trên người cô đã bị xé toạc, Mộ Thanh Hoan bị đánh không còn sức lực.
Cô không muốn vùng vẫy nữa, ô uế cũng không sao.
Cuộc sống như vậy, chi bằng kết thúc sớm chút để giải thoát.
“A! Tay của tao!”
Ngay khi cô quyết tâm cắn lưỡi tự sát, Lưu Bưu đang chuẩn bị bò lên trên người cô đột nhiên hét lên thảm thiết.
Mộ Thanh Hoan lập tức mở to mắt ra.
Khi cô nhìn thấy Lục Vân Sâm, nước mắt cô lập tức lăn xuống: “A Sâm, A Sâm.”
Cô dùng hết sức ôm chặt lấy anh, khóc lóc thảm thiết, run rẩy trốn trong lòng ngực anh để tìm sự che chở, bất lực như một đứa trẻ.
“Thanh Hoan, đừng sợ, tôi tới rồi, tôi tới rồi.”
Lục Vân Sâm đau khổ ôm lấy cô, không ngừng vỗ vào lưng cô an ủi.
Khi tâm trạng cô tốt hơn chút, Lưu Bưu chưa kịp buông lời hung ác, anh đã một chân đá anh ta sang một bên, sau đó đè anh ta xuống đất rồi vung tay đập một trận.
Anh xuất thân trong quân đội nên ra đòn sắc bén, mỗi cú đấm đều chí mạng, đàn em của Lưu Bưu đang định ra tay cứu nhưng nhìn thấy sự hung dữ của Lục Vân Sâm
thì lập tức sợ hãi sững người ở đó, không dám ra tay.
Mộ Thanh Hoan sợ Lục Vân Sâm đánh chết người sẽ bị trừng phạt, liền tiến lên ôm lấy anh từ phía sau, bảo anh dừng tay lại: “A Sâm, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đừng để làm bẩn tay anh.”
Lục Vân Sâm đẩy cô ra, đôi mắt đỏ hoe đã mất đi lý trí: “Anh ta bắt nạt em, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu, em đừng lo!”
Dám động vào người phụ nữ của Lục Vân Sâm, hôm nay không giết không được.
“Lục Vân Sâm, một hai anh phải làm tôi lo lắng phải không? Anh bị phạt thì tôi phải làm sao bây giờ!”
Mộ Thanh Hoan không thể kéo được anh lại, chỉ đành đứng ở nơi đó, vừa lo lắng vừa tức giận mắng anh.
Lúc này Lục Vân Sâm mới dừng lại, quay đầu nhìn cô, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, cười lạnh lùng nói: “Em còn lo lắng cho tôi sao?”
Lúc này Mộ Thanh Hoan mới nhận ra lời nói vừa nãy của mình không ổn lắm, cô lui về phía sau vài bước, lúng túng nói: “Tôi không muốn nợ anh, nếu như anh vì tôi mà bị hủy hoại tương lai, nhà họ Lục sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Đặc biệt là bà Lục, bà ấy chắc chắn phải lột vài lớp da của cô mất.
“Còn không may cút đi! Đừng để tao gặp lại bọn mày!”
Lục Vân Sâm không nhìn cô mà nắm chặt tay, gầm lên với đám người Lưu Bưu.
Đám đàn em Lưu Bưu biết lần này xui xẻo, đá trúng ván sắt rồi, sau khi nhìn nhau vài lần, bọn chúng lập tức đồ lấy đại ca Lưu Bưu bỏ chạy.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Lục Vân Sâm và Mộ Thanh Hoan trong hành lang.
Ở chân Mộ Thanh Hoan bị thương, sau khi đứng lên không vững, cô vô thức dựa vào vách tường, nhưng giây tiếp theo, cả người cô chợt rơi vào trong vòng tay rộng
lớn.
Cô liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt, buồn bã thì thầm: “Cảm ơn.”
Lục Vân Sâm phớt lờ cô, lặng lẽ bế cô vào thang máy.
Mộ Thanh Hoan nhìn người trốn sau cánh cửa lần cuối, ngay cả khi con gái ruột mình suýt bị bắt nạt vẫn thờ ơ, nước mắt cô không ngừng rơi, trái tim đã chết lặng.
Rốt cuộc là tại sao mẹ cô lại như vậy, biến mình thành như bây giờ.
Vi để có cuộc sống tốt hơn, cô nghiến răng dùng số tiền dành dụm mấy năm để trả trước khoản vay mua nhà cho bà ta, hơn nửa số tiền lương hằng tháng cô phải trả
cho khoản vay đó, vì tiện cho công việc, cô ăn mặc cần kiệm, ở lại chung cư mà cô thuê chung với Thẩm Vị Ương khi vừa tốt nghiệp đại học.
Trong hộ khẩu còn để tên bà ta là Bành Hân.
Cô đã tận tình tận nghĩa với người mẹ này.
Nhưng còn bà ta thì sao, tại sao còn muốn tái hôn với người đàn ông kia, tại sao vừa rồi lại lạnh nhạt với cô như vậy?