Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị, Vị Ương, em thật sự không tức giận sao?”

Người đàn ông vốn có chút tức giận sau khi chuyện bị bại lộ, bây giờ nhìn thấy bộ dạng khác thường của Thẩm Vị Ương, trong lòng lại lo lắng, không biết cô có ý thể nào, bắt đầu có chút căng thẳng, trở nên “ngoan ngoãn“.

Thẩm Vị Ương vẫn tốt tính nhìn anh nói: “Không phải em đã nói rồi sao? Chuyện này chủ yếu là trách em, là em làm cho anh không có cảm giác an toàn, cho nên là lỗi của em, tại sao em phải trách anh chứ?”

Cô càng bình tĩnh như vậy, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn lại càng hoảng.

“Vị, Vị Ương, em thật sự không trách anh sao?”

Anh không xác định mà hỏi lại lần nữa, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm chờ đợi bị trách mắng.

Cô nhìn anh, hỏi lại: “Vậy tại sao anh nghĩ em nên trách anh?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Bởi vì anh đã làm sai.”

Thẩm Vị Ương: “Anh làm gì sai?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh không nên dùng loại thủ đoạn này đối phó với người anh không thích, em chỉ là có lòng tốt giúp cậu ta, nhưng anh lại ghen tuông lung tung, cho rằng giữa cả hai có gì đó.”

“Còn nữa, cho dù anh muốn giúp em cũng không nên dùng loại thủ đoạn xấu này giúp em, đây không phải là đang giúp em mà là đang làm khó em.”

Chuyện đã xảy ra, cô không có cách nào thay đổi, cũng may Tưởng Kiện không xảy ra chuyện gì.

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm cho anh nhận ra bản thân đã làm sai, sau đó sửa lại lỗi lầm.

Hiện giờ thái độ tích cực nhận sai của Lãnh Hoài Cẩn rốt cục khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy có chút vui mừng.

“Vậy sau này anh còn ghen tuông bừa bãi không?” Cô kiên nhẫn hỏi anh.

Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Cô khó hiểu: “Ý anh là sao?”

Anh có chút tủi thân nhìn cô: “Anh hứa với em, nhưng sợ anh không làm được, anh không thích em đối xử tốt với người khác, em chỉ là của một mình anh thôi.”

Anh ôm lấy cô, giọng nói buồn buồn.

“Anh chỉ thích một mình em, không thích em đối tốt với người khác, cũng chịu không nổi người khác bắt nạt em.”

Thẩm Vị Ương an ủi vỗ vỗ lưng anh: “Em biết là do anh quá lo lắng cho em, sau này em nhất định sẽ chú ý không để anh lo lắng nữa, được không?”

Lãnh Hoài Cẩn rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Vị Ương nhịn không được nở nụ cười.

Trong lòng cũng thở dài một hơi.

Hy vọng hiện giờ anh thực sự đã biết sai.

Cách hành xử này quả thật dễ đi theo hướng cực đoan, không cẩn thận sẽ gây ra sai lầm lớn.

Là vợ anh, cô phải hướng dẫn anh ngăn chặn anh, không để anh thực sự trở thành một người đàn ông tội ác tày trời.

“Chuyện nhắn tin cho Tưởng Kiện như vậy là sai, em không nói với cậu ta là anh gửi, nhưng sai chính là sai, trong lòng anh phải rõ, hiểu chưa?”

Sau khi an ủi xong, buông anh ra, Thẩm Vị Ương dịu dàng hỏi.

“Ừm, anh biết rồi, anh tới đẩy xe lăn giúp mẹ cậu ta, sau đó tìm cho cậu ta đội ngũ y tế tốt nhất, nói là công ty bồi thường cho cậu ta.”

Một người đàn ông ngang tàng lại đột nhiên ngoan ngoãn hẳn lên, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Thẩm Vị Ương nhịn không được đưa tay véo mũi anh một cái, trong mắt mang theo vui mừng cưng chiều: “Vậy bây giờ anh đi qua nói với cậu ta đi.”

Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn phát hiện ra một quy luật nhỏ, chính là lúc anh nghe lời, Thẩm Vị Ương sẽ rất rất cưng chiều anh, anh không nhịn được liền hỏi: “Vị Ương, nếu

anh luôn nghe lời em, em sẽ mãi thích anh, đối xử tốt với anh như vậy đúng không?”

Mười ngón tay của Thẩm Vị Ương và anh đan vào nhau, cô dẫn anh đi về phía Tưởng Kiện: “Đây là đương nhiên, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời không gây chuyện,

em sẽ luôn đối xử tốt với anh.”

Cô cũng phát hiện một quy tắc nhỏ.

Dường như chỉ cần cô thể hiện sự quan tâm và yêu thương đầy đủ với anh, anh sẽ trở nên rất ngoan ngoãn.

Có lẽ sự quan tâm của cô chính là nguồn gốc cảm giác an toàn của anh.

“Anh chỉ thích một mình em, không thích em đối tốt với người khác, cũng chịu không nổi người khác bắt nạt em.”

Lời anh vừa nói lại bắt đầu quanh quẩn trong lòng cô, vừa chua vừa xót.

“Cô Thẩm, tổng…tổng giám đốc Lãnh.”

Tưởng Kiện thấy Thẩm Vị Ương liền lập tức đẩy mẹ đến gần Thẩm Vị Ương một chút, nhưng khi nhận ra có cả Lãnh Hoài Cẩn, cậu ta lại có chút kinh ngạc.

Thẩm Vị Ương giải thích: “Tổng giám đốc Lãnh biết cậu chịu uất ức nên thay mặt công ty đến hỏi thăm cậu.”

Lãnh Hoài Cẩn ở công ty là nhân vật tài ba như trong truyền thuyết, nam thần trong mắt đồng nghiệp nữ, thần tượng trong mắt đồng nghiệp nam.

Chuyện chế độ 996, nếu có anh đứng ra, tuyệt đối sẽ không ầm ĩ đến khó xử như vậy.

Thời gian này Lãnh Thị xảy ra rất nhiều chuyện mà cũng không thấy anh lộ diện nói gì, bên ngoài có rất nhiều suy đoán, phiên bản lưu truyền rộng rãi nhất chính là hình như anh gặp chuyện không may phải nhập viện, tính mạng nguy hiểm, bởi vì chuyện này, giá cổ phiếu Lãnh Thị cũng rất không ổn định, sau khi Lãnh Linh Lung ra chủ trì đại cục mới có chút chuyển biến tốt.

Nhưng không nghĩ tới Lãnh Linh Lung này lại là một người phụ nữ rắn rết ăn thịt người không nhả xương, luôn miệng nói chế độ 996 là phúc báo nhưng thật ra là đẩy

nhân viên bọn họ vào tình cảnh cực kỳ khốn đốn.

Hôm nay Lãnh Hoài Cẩn lại đích thân đến an ủi, tâm tình Tưởng Kiện rất phức tạp nhưng nhiều hơn là phòng bị.

Dáng vẻ hiện giờ của Lãnh Hoài Cẩn nhìn qua rất tốt, không giống bệnh nặng không dậy nổi như lời đồn.

Có phải anh đang giả bệnh sau đó để Lãnh Linh Lung làm kẻ ác thực hiện chế độ 996 không, điểm này còn phải bàn luận.

“Đây là công ty cho cậu…”

“Tưởng Kiện, đây là mẹ cậu nhỉ, chào dì, cháu là Thẩm Vị Ương, đây là Lãnh Hoài Cẩn, bọn cháu đều là đồng nghiệp của Tưởng Kiện.”

Trong lúc Lãnh Hoài Cẩn lúng túng không muốn đối mắt, định móc thẻ đưa cho Tưởng Kiện, thì Thẩm Vị Ương đã lập tức nói chuyện với mẹ Tưởng Kiện, khẽ túm lấy tay

Lãnh Hoài Cẩn, nhắc nhở anh tạm thời đứng yên, không nên bồi thường nhanh vậy.

Người của tập đoàn tài chính Lãnh Thị trước đó đã tới thăm Tưởng Kiện, khi đó cũng đã đưa tiền cho anh ta, nhưng yêu cầu Tưởng Kiện phải phối hợp với họ giải thích

mọi chuyện nhưng bị Tưởng Kiện cự tuyệt.

Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đại diện Lãnh Thị tới, vừa đến đã móc thẻ, Tưởng Kiện nhất định sẽ tức giận đuổi bọn họ đi ngay lập tức.

Nhận được gợi ý của Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn mới từ bỏ, phối hợp cùng cô nói chuyện trị liệu với Tưởng Kiện và mẹ Tưởng Kiện.

Lúc Tưởng Kiện đi tìm bác sĩ, mẹ Tưởng Kiện cũng được Lãnh Hoài Cẩn đẩy vào phòng bệnh nghỉ ngơi, Thẩm Vị Ương mới kéo Lãnh Hoài Cẩn sang một bên, dạy anh

nên nói thế nào.

“Nhớ kỹ chưa?”

Cô hỏi lại sau khi đã nói những gì cần chú ý với anh.

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, cũng có chút buồn rầu nhìn cô hỏi: “Vị Ương, em có chê anh ngu ngốc không?”

Thẩm Vị Ương lập tức phủ nhận: “Đương nhiên là không, anh chỉ là không biết nói chuyện mà thôi, lúc em dạy anh, anh cố gắng học là được rồi.”

“Nhưng nếu như là anh ta, ứng phó loại tình huống này có phải chỉ là chuyện nhỏ không.” Anh đột nhiên hỏi.

‘Anh ta‘ trong miệng anh, chính là chỉ nhân cách chính.

Thẩm Vị Ương đã tiếp nhận được suy nghĩ kỳ lạ rằng anh đã không coi bản thân và nhân cách chính là một người.

Có điều vì ổn định tâm tình của anh, cô cũng sẽ không cứng nhắc nhắc nhở anh nhân cách chính là cùng một người, mà chỉ quanh co, tránh nặng tìm nhẹ.

“Vậy lát nữa anh phải phát huy thật tốt, nói rõ ràng, đừng để Tưởng Kiện không thoải mái nha, nhớ kỹ chưa?”

Cô không trả lời câu hỏi của anh, mà đưa tay sờ tóc ổn định tâm trạng cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK