Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rời khỏi Ám Dạ, nếu em đồng ý hãy chờ anh hai năm, hai năm sau khi đã kết thúc và quét sạch nhiệm vụ Cực Lạc Yến, anh sẽ đi tìm em.”

Anh ôm cô vào lòng, ấn đầu cô lên lồng ngực mình.

“Vị Ương, anh không trách em, anh biết em lo lắng cho anh, nhưng anh cũng lo lắng cho em giống như vậy, em có hiểu không?”

Bình tĩnh suy nghĩ cả một ngày, anh vẫn không nhẫn tâm được với cô, chỉ có thể thử dịu dàng thương lượng với cô những chuyện này.

Nhưng sao Thẩm Vị Ương có thể buông tay được, cô ôm anh rất chặt, nước mắt làm ướt đẫm mảng áo trước ngực anh, giọng nói nghẹn ngào: “Em không sợ, hai năm quá dài, em không đợi được.”

Cô đã nghe Mộ Dung Văn Dư nói, anh đã chuẩn bị một nước cờ thua cho nhà họ Lãnh, khi tiếp xúc với nhiệm vụ Cực Lạc Yến, đã sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào. Trong tình huống thế này, sao cô nó buông tay được.

Nếu như hôm nay là lần cuối cùng gặp mặt, cả đời này cô sẽ chẳng thể tha thứ cho chính mình.

“A Cẩn, em xin anh, xin anh đừng đẩy em ra nữa, em sẽ không cản trở anh đâu, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, nhìn thấy anh thì em mới có thể yên tâm được.”

Anh là người duy nhất mà cô yêu, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện người thứ hai.

Nếu như đã định trước là nhà họ Lãnh phải đi nước cờ thua, vậy thì lúc cùng đường, cô hi vọng mình có thể làm đá lót đường để anh leo lên khỏi đáy vực sâu thăm

thẳm.

“Vị Ương, xin lỗi anh…”

“Em không sợ.”

Trước khi Lãnh Hoài Cẩn lại nói ra lời từ chối, Thẩm Vị Ương đã đẩy anh ra, lùi về phía sau mấy bước rồi dừng lại, lấy một con dao găm mà trước đây Lãnh Hoài Cẩn tặng

cho cô từ trong túi áo, kề sát trên cần cổ mảnh khảnh của mình.

Cô ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn anh, mắt lấp lánh ánh nước.

“Anh sợ em đi theo anh em sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu như anh không cho em đi theo anh, bây giờ em sẽ chết cho anh xem.”

“Thẩm Vị Ương.”

Thế mà cô lại dùng cái cách ngây thơ thế này để uy hiếp anh, Lãnh Hoài Cẩn tức giận, tiến lên một bước nhìn cô chằm chằm.

“Không ai có thể uy hiếp anh, em đừng khiến anh phải nổi giận.”

Anh vừa tiến lên một bước, Thẩm Vị Ương đã thẳng tay cửa vào cổ mình, dọa anh sợ tới nỗi mí mắt giật giật, vội vàng dừng lại không dám đi lên nữa.

Cô vô cùng hài lòng đối với sự lo lắng sợ hãi trong vô thức của anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt giận dữ kia của anh, cô mỉm cười khi thực hiện được ý đồ: “Nếu như có thể trở thành người đầu tiên uy hiếp anh, coi như em cũng may mắn.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ tươi trên cổ cô, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho cô: “Bỏ dao xuống nhau, có gì thì em bình tĩnh nói với anh, đừng có sử dụng cái cách ngây thơ thế này.”

Đã nhìn thấy máu, miệng vết thương cũng khá sâu, chắc chắn Thẩm Vị Ương không phải chỉ hù dọa anh, nếu như anh không đồng ý, cô thật sự sẽ kết thúc cuộc đời mình bằng cái cách thức chẳng ra làm sao này.

Thẩm Vị Ương: “Em không quan tâm nó ngây thơ hay không, chỉ cần dùng được là được.”

“Anh ba, em biết anh đang lo lắng cái gì, em sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt, sau này sẽ không có liên quan gì đến Lãnh Hoài Sân nữa, cũng không làm ra những hành

vi lừa gạt anh nữa, cũng sẽ không để người khác biết mối quan hệ giữa chúng ta.”

“Anh chỉ cần coi em là cấp dưới, biến em trở thành con dao sắc bén nhất trong tay anh là được.”

Giọt nước mắt lấp lánh tựa ngọc trai rơi xuống từng giọt, sự tủi thân và đau đớn của cô dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự kiên định và cố gắng chịu đựng.

“Em không sợ tủi thân, anh cũng không cần phải đau lòng em làm gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chúng ta có thể tạm thời chia tay, say này chỉ có quan hệ cấp trên

cấp dưới, nhiệm vụ Cực Lạc Yến chưa hoàn thành thì sẽ không nói nói đến chuyện yêu đương.”

Cô.

“Anh ba, em xin anh, em thật sự không muốn…”

Cô nghẹn ngào không thể nói tiếp, con dao găm trên tay cũng run rẩy.

Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn vẫn thỏa hiệp.

“Bỏ dao xuống đi, anh đồng ý với em.”

Giọng anh khàn khàn, đáy mắt chứa sự đau khổ giày vò, đưa ra quyết định thế này, cô cảm thấy đau đớn, còn đối với anh mà nói không khác gì một loại hành hạ.

Dao găm rơi xuống đất, hai loại âm thanh trái ngược trong trẻo và trầm đục vang lên cùng một lúc.

Cô đi lên nhào vào lòng anh, khóc không thành tiếng.

Sau khi cảm xúc của cô đã dần ổn định, anh kéo cô lên ghế sô pha bôi thuốc, cả quá trình vẻ mặt anh rất nặng nề.

Thẩm Vị Ương dè dặt quan sát anh, cuối cùng vẫn bị bầu không khí ngột ngạt này làm cho khó chịu, không nhịn được mà hỏi anh: “Anh ba, anh giận rồi à?”

Lãnh Hoài Cẩn cầm bông gòn nhúng vào nước thuốc khử trùng cho cô, nghe cô nói vậy cũng làm như giận dỗi không thèm nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của

Thẩm Vị Ương lúng túng ngẩng đầu để anh bôi thuốc cho, cũng không dám nói ra mấy lời làm người ta chán ghét nữa.

“Mấy ngày nữa cố gắng đừng để dính nước, mỗi tối tự đổi thuốc một lần.”

Sau khi quấn băng vào cổ cho cô xong, anh lạnh lùng nói.

Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu.

“Đây là lần cuối cùng anh bôi thuốc cho em, em phải nhớ, sau này có cụt tay thiếu chân, anh cũng không nhìn đến em đâu, thậm chí còn bỏ em lại, để em tự sinh tự

diệt.”

Trong lòng Thẩm Vị Ương không khỏi cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô biết, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện như vậy.

Cô nhất định phải học cách chấp nhận.

Làm người yêu, Lãnh Hoài Cẩn đã cho cô lựa chọn tương lai tốt đẹp nhất phù hợp nhất với cô.

Là cô tự mình buông bỏ, nhất định phải sa vào Ám Dạ cùng anh.

Nhưng cô không hối hận.

“A Cẩn, em cảm thấy yêu anh sẽ làm em kiệt quệ hết sức lực, cho nên cả đời em cũng chỉ yêu một mình anh thôi.”

Đây là câu cô nói với anh khi rời đi trong buổi tối ngày hôm đó.

Một câu khiến Lãnh Hoài Cẩn ghi nhớ cả đời.

Trước đây mặc dù cô cũng thể hiện sự yêu thích của mình dành cho anh, nhưng trong mắt Lãnh Hoài Cẩn, anh vẫn luôn cảm thấy đây là điều bất ngờ của một cô gái mới biết yêu mà thôi, sau này sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu điều gì phù hợp với tình cảm của cô.

Cho nên đối mặt với sự theo đuổi của cô, anh vẫn luôn giữ lý trí của mình, cũng yêu cầu cô giữ lý trí, đừng thật tâm thật lòng yêu anh.

Nhưng bây giờ nghe thấy câu nói này, cùng với quyết định của cô tối hôm nay.

Lãnh Hoài Cẩn mới thật sự hiểu ra, tình cảm mà anh coi nó nhẹ tựa lông hồng, nó sớm đã nặng tựa núi Thái Sơn, khắc sâu vào trái tim nóng bỏng của cô gái này.

“Vị Ương, nếu anh còn sống sau khi Cực Lạc Yến kết thúc, anh sẽ cưới em, để em trở thành cô Lãnh, đường đường chính chính ở bên cạnh anh.”

Nhìn bóng lưng xa dần của cô, biết rằng ngày mai bọn họ chỉ có thể trở thành người xa lạ, tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ cấp trên cấp dưới, cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn

khó kìm nén được tình cảm của mình mà chạy đến ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Cả người Thẩm Vị Ương run rẩy: “Anh nói, có thật không?”

Trước đây anh cũng từng nói muốn cưới cô, nhưng cô không để trong lòng.

Khi cô là cô chủ nhà họ Lục, bà cụ Lãnh sẽ không chấp nhận cô, nhưng khi cô chỉ là một người bình thường nhà họ Lãnh lại càng không đếm xỉa đến cô.

Nếu chuyện Cực Lạc Yến có thể giải quyết thuận lợi, Lãnh Hoài Cẩn chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Lãnh, đến lúc đó trong một dòng họ lớn

như nhà họ Lãnh, chuyện kết hôn của anh sẽ không thể do anh làm chủ được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK