Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lại nói, cô ấy với Liễu Hoài Xuyên cũng có chút liên quan.”

Sau khi Tùy Tố nói xong, Lãnh Hoài Cẩn lại nói thêm mấy câu.

“Bởi vì tình hình rất tệ, sự việc của cô ấy đã gây ảnh hưởng rất lớn, hệ thống cảnh sát trên toàn quốc đều truy nã cô ấy. Sau đó, Liễu Hoài Xuyên thấy cô ấy đáng thương nên đã cứu cô ấy, và đưa cô ấy vào Ám Dạ.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Là Liễu Hoài Xuyên đưa cô ấy vào Ám Dạ ư?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Trước kia bọn anh cũng coi như là bạn nối khố, là bạn bè chiến hữu với nhau, anh ta cũng biết chút ít về chuyện của nhà họ Lãnh, anh ta chỉ muốn tìm một chốn dung thân cho Triệu Miêu Miêu thôi, mà nơi như Ám Dạ chỉ xem năng lực, mặc kệ xuất thân từ đâu, cũng là lựa chọn tốt nhất cho Triệu Miêu Miêu.”

“Thảo nào.” Tùy Tố cười khổ: “Bảo sao lúc trước khi chúng tôi gặp cảnh sát Liễu và một người phụ nữ đang mua sắm trên phố, em đi lên chào hỏi, nhưng cô ấy lại kiếm cớ rời đi trước.”

“Sau đó, khi gia đình tôi thảo luận về hôn nhân của tôi, tôi hỏi cô ấy thích mẫu đàn ông nào, cô ấy nói rằng cô ấy không xứng, như thể cô ấy đã có người mình yêu rồi

vậy.”

Người cô ta đầy bẩn thỉu, đôi tay dính đầy máu tươi, làm sao có thể sánh với cậu chủ của một gia đình xuất thân trong sạch.

Đối với Liễu Hoài Xuyên, cô ta chỉ là một cô gái đáng thương được anh ấy tiện tay cứu giúp.

Nhưng đối với Triệu Miêu Miêu, Liễu Hoài Xuyên là ân nhân đã kéo cô ta ra khỏi vũng bùn nhơ.

Có người nhẹ tựa lông hồng, có người nặng hơn núi Thái Sơn.

Hai người này vốn không phải người của cùng một thế giới, cho nên cô ta cũng không dám hi vọng xa vời.

“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”

Tùy Tố lau nước mắt, hít một hơi thật sâu nói với Thẩm Vị Ương, người cũng có đôi mắt đỏ hoe giống cô ta.

“Vừa rồi thật sự rất khó chấp nhận, nhưng hiện giờ tôi đã tin tưởng cô là Vị Ương, chỉ có Vị Ương mới có thể sẵn lòng giúp tôi.”

Cô ta rất rõ ràng.

Lần đầu tiên Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cô ta trên con tàu đen này đã phớt lờ cô ta, anh không có ý định xen vào việc của cô ta.

Nhưng sau khi trở về, anh lại chủ động đến nhà ăn tìm cô ta, nhất định là bởi vì Thẩm Vị Ương muốn giúp cô ta.

Bản tính Lãnh Hoài Cẩn trời sinh lạnh lùng, nếu không vì Thẩm Vị Ương, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện rắc rối như vậy.

Bởi vậy, mặc dù điều đó thật kỳ lạ và hơi khó chấp nhận, nhưng cô ta nên tin rằng người này là Thẩm Vị Ương.

Bởi vì chỉ có Thẩm Vị Ương mới có thể được Lãnh Hoài Cẩn yêu chiều dung túng như vậy.

Thẩm Vị Ương không ngờ cô ta lại chấp nhận nhanh như vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Tố Tố, cảm ơn cô đã tin tôi, tôi thật muốn cùng cô cứu Triệu Miêu Miêu, thân là liệt sĩ, cô ấy không nên rơi vào kết cục như vậy.”

“Cô có thể nói cho tôi biết kế hoạch của cô được không? Nếu cô không nói rõ ràng, tôi cũng không biết phải giúp cô thế nào.”

Tùy Tố gật đầu, bắt đầu kể cho cô nghe kế hoạch ban đầu về tình hình con tàu của cô ta: “Tôi vốn định cướp Miêu Miêu từ những kẻ buôn người đó trước khi con tàu ra khơi, nhưng tôi đột nhiên phát hiện ra rằng những kẻ điên rồ này đã giấu một loại thuốc nhập lậu trong dạ dày của những thi thể đó.”

Thuốc nhập lậu.

Hai mắt Lãnh Hoài Cẩn hơi lạnh đi: “Cô có biết thuốc đó là cái gì không?”

Nếu là thuốc phiện, rất có thể hơn phân nửa người trên thuyền này đều là kẻ vận chuyển thôi, sau lưng nhất định có ông lớn quyền cao chức trọng khác.

Khi Tùy Tố nhắc đến số 86, cả anh và Thẩm Vị Ương đều sốc nặng.

Hai người nhìn nhau, Lãnh Hoài Cẩn hỏi cô trước: “Chuyện này em cũng biết ư?”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Em và Liễu Hoài Xuyên cũng là vì chuyện này mà biết nhau. Vì để tiêu hủy loại chất gây nghiện này, đội ngũ mười bảy thành viên của Liễu Hoài

Xuyên chỉ còn lại duy nhất một người là anh ấy. Sau đó, cục trưởng Liễu bị bắt thay con trai mình, trên người ông ấy bị buộc lựu đạn, em là người giải mã chương trình và cứu cục trưởng Liễu khi đó.”

Lãnh Hoài Cẩn vô thức siết chặt tay cô.

Thẩm Vị Ương an ủi: “Hiện tại giờ em đã không sao nữa rồi, người nhà cục trưởng Liễu đều là anh hùng, có thể giúp đỡ bọn họ trong lúc nguy nan em cũng rất vui.”

Tất nhiên anh hiểu cô.

Chỉ là anh muốn ích kỷ hơn một chút, không muốn cô phải mạo hiểm vì người khác.

“Vậy em có biết người đứng sau số 86 là ai, có quan hệ gì với Cố Trường Đình không?”

Nếu như Lãnh Hoài không nhắc tới cái tên Cổ Trường Đình, Thẩm Vị Ương suýt chút nữa đã quên mất nó.

Lúc này nghĩ lại, tất cả những gì còn lại với cô chỉ là sự ghê tởm.

Nhưng cô hiểu suy luận của Lãnh Hoài Cẩn, anh không cố ý nhắc tới người này, anh cũng cực kỳ chán ghét người này, cả đời cũng không muốn nhắc tới.

Nhưng loại thuốc kỳ lạ số 86 rất giống với loại thuốc do Vô Nhân Cảnh nghiên cứu, mà người đáng ngờ nhất chính là Cố Trường Đình.

Cô khẽ lắc đầu: “Chuyện này em tạm thời không biết, năm đó họ chỉ tạm thời cắt đứt đường dây phân phối loại thuốc này, còn kẻ chủ mưu đứng sau vẫn chưa tìm ra, nhưng gần đây loại thuốc này lại xuất hiện.”

Tùy Tổ sửng sốt: “Lại xuất hiện, trước hôm nay ư?”

Thẩm Vị Ương gật đầu, kể cho cô ta và Lãnh Hoài Cẩn nghe về nhà họ Tăng.

Nói xong, cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Em chắc chắn rằng Cố Trường Đình đã chết ở Vô Nhân Cảnh, toàn bộ hòn đảo sụp đổ, trực thăng đã bị bọn em lái đi, anh ta không còn cách nào tiếp tục sống sót nữa.”

sau.”

Không một người sống nào có thể sống sót từ trong một hòn đảo đã sụp đổ, chưa kể lúc đó anh ta đã đã một phát súng cho cô và đang hấp hối.

Lãnh Hoài Cẩn siết chặt tay cô, sau đó nói với Tùy Tố: “Bây giờ đang ở trên biển, không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu có việc gì thì đợi thuyền cập cảng rồi tính

Tùy Tố đến một mình, hành động trên thuyền mà không có hỗ trợ, chẳng khác nào đi chịu chết cả.

Tùy Tố gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Tôi biết rồi, cảm ơn hai người bằng lòng giúp đỡ, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô ta cúi đầu thật sâu trước Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn để bày tỏ lòng biết ơn.

Thẩm Vị Ương lập tức đồ cô ta dậy, an ủi: “Tùy Tố, cô đừng như vậy mà, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô cứu Triệu Miêu Miêu ra.”

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, vỗ nhẹ vào lưng cô ta.

Sau khi Tùy Tố rời đi, cô và Lãnh Hoài Cẩn bắt đầu dùng bữa, cả hai đều có chút im lặng.

Thẩm Vị Ương cho rằng lúc này Lãnh Hoài Cẩn phiền muộn là bởi vì khi nãy nghĩ đến Cố Trường Đình.

Cho nên sau khi im lặng một lúc, cô chủ động giải thích với anh: “Mặc dù cuối cùng anh ta đã chết vì cứu em, nhưng em sẽ không biết ơn anh ta đâu, càng sẽ không

nhớ về anh ta cả đời.”

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt một hồi mới ý thức được cô đang nói Cố Trường Đình, không khỏi bật cười: “Em nghĩ là anh đang ghen hả? Anh ta xứng sao?”

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Vị Ương muốn nói chẳng lẽ không phải như vậy, Lãnh Hoài Cẩn giải thích: “Anh chỉ đang thắc mắc nguồn gốc của số 86 ở đâu ra, tại sao bây giờ nó lại xuất hiện, liệu sau khi cập bến chúng ta có thể mang thi thể Triệu Miêu Miêu ra ngoài hay không. Về phần Cổ Trường Đình, anh ta chỉ là một tên lưu manh đáng khinh,

anh ta chết rồi, anh còn quan tâm đến anh ta làm gì nữa?”

Thẩm Vị Ương vẫn không tin lắm: “Thật không? Anh thật sự không ghen chút nào, em từng nuôi nấng bọn trẻ cùng anh ta đấy, thậm chí bọn chúng còn gọi anh ta là bố

nuôi.”

Cô không tin người đàn ông này thực sự rộng rãi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK