Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A! A a a!”

Thẩm Vị Ương lặng lẽ đi theo Lãnh Hoài Cẩn ra ngoài, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng người đàn ông kêu gào thảm thiết.

Đó là người đàn ông mà cô nghĩ đã quấy rối mình khi cô vừa đến đây, bây giờ đang chạy loanh quanh dưới móng vuốt của con chuột khổng lồ đó.

Mà các anh em của anh ta lại trốn ở một góc rất xa, đứng ngoài cuộc run lẩy bẩy.

“Đừng xen vào việc của người khác.”

Lúc Thẩm Vị Ương muốn đi cứu người kia, Lãnh Hoài Cẩn giữ chặt tay ngăn cô lại.

Cô quay đầu nhìn anh nói: “Này không phải việc vớ vẩn mà là hợp tác cùng có lợi.”

Lúc này bọn họ có chung kẻ địch, chỉ có hợp tác mới có thể có xác suất thắng lớn nhất.

“Đưa dao găm cho em, em đi cứu anh ta, trên người anh có vết thương, trước tiên tìm chỗ nấp một chút.”

Cô đưa tay tìm vũ khí duy nhất của bọn họ lúc này.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ này của cô, hơi nhíu mày: “Cô chỉ đạo tôi làm việc? Muốn tôi được một người phụ nữ bảo vệ?”

Thẩm Vị Ương: “… Không phải, trên người anh không phải có vết thương sao?”

Đại ca à, bây giờ là lúc nào mà anh còn có tâm trạng nam tử hán đại trượng phu ở đây hả?

“Tôi và cô cùng đi.”

Anh lấy lại dao găm trong tay cô, cầm lấy cổ tay cô đi về phía người đang gào khóc thảm thiết chạy trốn dưới móng vuốt của con chuột khổng lồ.

“Cô dẫn anh ta tránh khỏi con chuột khổng lồ, tôi cản ở phía sau.”

“ĐƯỢC.”

Thời điểm nguy hiểm, Thẩm Vị Ương cũng không dài dòng, trực tiếp nghe theo Lãnh Hoài Cẩn chỉ huy, phối hợp với anh cứu người.

“A… Mẹ ơi a mẹ ơi! Cứu mạng, cứu mạng!”

“Đừng la, đi theo tôi.”

Mắt thấy người đàn ông đang chạy trốn khỏi móng vuốt của con chuột khổng lồ sắp bị chụp chết, Thẩm Vị Ương lấy đà nhảy lên, một cước đá văng anh ta ra khỏi móng

vuốt con chuột khổng lồ đó, sau đó nhanh chóng lăn sang một bên, tránh được móng vuốt sắc như dao của nó.

Sau khi móng vuốt kia rơi xuống đất, Thẩm Vị Ương bị bụi đất văng lên làm cho sặc, liên tục ho khan, thế nhưng cô nhanh chóng đứng dậy chạy về phía người đàn ông

bị mình đá đang giả chết trên mặt đất.

“Không muốn chết thì đi theo tôi.”

Cô đưa tay túm cánh tay phải của người kia lôi đi.

Sống sót sau tai nạn, bây giờ người này nhìn Thẩm Vị Ương giống như là cọng rơm cứu mạng, cầm lấy cánh tay cô cùng cô chạy về phía trước.

“Đừng quay đầu lại! Chạy theo tôi là được rồi.”

Móng vuốt của con chuột khổng lồ theo ở phía sau như hình với bóng, người này sợ tới mức khuôn mặt vặn vẹo, theo bản năng nhìn lại phía sau. Thẩm Vị Ương lập tức quát ngăn anh ta lại, chạy tới chỗ rẽ trước mặt với tốc độ nhanh hơn.

Người này đành phải nhắm mắt chạy theo, đồng thời sau lưng căng cứng, chờ bất cứ lúc nào móng vuốt sắc bén hạ xuống phá tan anh ta thành từng mảnh.

Nhưng những đau đớn như dự đoán không đến, bọn họ ở trong bóng tối sợ hãi nhìn người đàn ông kia, trực tiếp nhảy lên, dùng dao găm trong tay đâm vào sâu trong da thịt trên móng vuốt con chuột khổng lồ kia, vừa nhanh vừa ra sức đâm dao găm sâu vào. Sau đó anh dùng cả hai chân giẫm lên da thịt của nó, mượn lực rút dao găm ra

và rơi xuống đất dời toàn bộ sự chú ý của con chuột khổng lồ kia.

Lưu Hiểu Vũ theo Thẩm Vị Ương trốn sau đống đổ nát, thấy toàn bộ quá trình Lãnh Hoài Cẩn đánh nhau với con chuột khổng lồ, dứt khoát và tàn nhẫn, anh ta chưa bao

giờ gặp người có thân thủ và dũng khí như vậy.

“Đan, Đan Tri Phản lợi hại quá đi mất.”

Nhìn người đàn ông nhanh nhẹn né tránh dưới thân con chuột khổng lồ, trên gương mặt đẹp trai không có một tia sợ hãi, tự tin khiến người khác yên tâm, Lưu Hiểu Vũ kinh ngạc mở to mắt.

Lúc Thẩm Vị Ương nghe anh ta gọi Lãnh Hoài Cẩn là Đan Tri Phản, khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.

Nhưng cũng không đi cãi cọ vì một cái tên làm gì.

Lãnh Hoài Cẩn là người đứng đầu của Ám Dạ, xưng thần trong giới sát thủ, nếu như những người này biết anh lại có thể bị lưu lạc đến chỗ này, lại còn bị mất trí nhớ, sau

này chắc chắn sẽ phát sinh rắc rối.

Đan Tri Phản thì Đan Tri Phản thôi.

Nhiều người biết Đan Tri Phản như vậy nhưng chỉ mình cô biết Lãnh Hoài Cẩn.

“Hiện tại chúng ta không còn nhiều thời gian, chúng tôi cần sự trợ giúp của anh.”

Thấy Lãnh Hoài Cẩn đã thoát khỏi nanh vuốt con chuột khổng lồ kia, trong lòng Thẩm Vị Ương thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới nói kế hoạch của bọn họ cho Lưu

Hiểu Vũ.

Thẩm Vị Ương cứu mạng của mình, lúc này Lưu Hiểu Vũ coi cô như ân nhân, rất tôn trọng: “Ngài có việc gì cần phân phó cứ nói, hôm này ngài đã cứu tôi, mạng của lão Lưu tôi về sau đều là của ngài.”

Ba người hợp lực, giết chết con chuột khổng lồ này?

Lưu Hiểu Vũ đưa mắt nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, trong lòng nhút nhát.

“Chị à, chị nghiêm túc sao? Chúng ta có thể tự mình giết chết con quái vật này sao?” Thẩm Vị Ương: “Tôi không chắc nhưng đây là lựa chọn duy nhất để tìm đường sống.”

Lưu Hiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Được, tôi đây đi theo chị giết chết tên khốn kiếp này, bố mày trốn tránh mày lâu như vậy thật con mẹ nó trốn đủ

rồi.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, nói cho anh ta kế hoạch của cô và Lãnh Hoài Cẩn.

Lưu Hiểu Vũ nhìn mấy anh em của anh ta trốn cách đó không xa nói: “Chị, chờ bọn họ tới thì chị nói với bọn họ, tôi là người thô kệch lỗ mãng, sợ không thể giải thích rõ

với bọn họ.”

Thẩm Vị Ương kì quái nhìn đám người lúc anh ta gặp chuyện không may thì liền trốn đi ở bên kia, khó hiểu hỏi: “Anh muốn tập hợp bọn họ lại hả?”

Lưu Hiểu Vũ nhìn ra Thẩm Vị Ương không tin tưởng bọn họ, lập tức giải thích: “Ngài đừng hiểu lầm, vừa rồi không phải bọn họ không giúp tôi, mà là do tôi bảo bọn họ nấp ở đó.”

“Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt, thà một mình tôi chết còn hơn là cả đám chết.”

Thẩm Vị Ương không nghĩ tới lại có chuyện như vậy, Lưu Hiểu Vũ nhìn qua còn rất trung thành.

Lưu Hiểu Vũ bị Thẩm Vị Ương nhìn đến ngượng, thật thà cười nói: “Chị, chúng tôi có chút xin lỗi chị chuyện lúc chị mới tới, nhưng mà ngài yên tâm, hôm nay ngài cứu tôi, ngài chính là lão đại của chúng tôi, chúng tôi phục tùng người có bản lĩnh như này, sau này tuyệt đối chỉ nghe lời chị và anh rể như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Anh rể?

Là chỉ Lãnh Hoài Cẩn sao?

Thẩm Vị Ương cong môi cười, không ngờ anh ta còn rất biết nói chuyện.

Gọi Lãnh Hoài Cẩn là anh rể nghe êm tai hơn nhiều so với kêu cô là chị dâu.

“Được rồi, kêu bọn họ lại đây đi, hiện tại chúng ta có chung kẻ địch, chuyện trước kia không cần để trong lòng.”

Thẩm Vị Ương kìm nén sự vui sướng nảy nở trong lòng, bình tĩnh nói với anh ta.

“Còn nữa, tôi là Thẩm Vị Ương, anh tên là gì.”

“Các anh em, lại đây đi.”

Lưu Hiểu Vũ gọi mấy người đang trốn ở bên kia, sau đó vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Vị Ương tự giới thiệu.

“Tôi là Lưu Hiểu Vũ, mặc dù ngài nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng chúng tôi chỉ phục tùng người có năng lực, cho nên chúng tôi đều phải kêu ngài một tiếng chịu

Ban này tấn công con chuột khổng lồ chính là Lãnh Hoài Cẩn, nhưng Thẩm Vị Ương cướp người dưới nanh vuốt của mãnh thú, cần nhiều dũng khí và lường trước nguy

hiểm hơn.

Hai người đều kiên cường đáng kính, Lưu Hiểu Vũ cũng không dám tái phạm lần nữa.

Trong lòng Thẩm Vị Ương kinh hãi khi nghe đến tên Lưu Hiểu Vũ.

Cô không còn xa lạ gì với cái tên này, sinh ra là lính đánh thuê, năm năm trước là sát thủ đứng đầu bảng.

Sau đó không biết tại sao liền mai danh ẩn tích.

Hóa ra là bị lưu đày đến nơi này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK