Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa ải cuối cùng của cả đường đua đó là một hàng vòng lửa, sau khi giằng co với Haya một lúc, Thẩm Vị Ương đã dẫn trước Haya hai vòng lửa.

Nhưng không ngờ, khi cô muốn bước qua vòng lửa cuối cùng, vòng lửa lại tự thủ nhỏ lại, mà cô đã lao về phía nó, rất khó tránh được, nhưng cái lỗ hổng sau khi vòng lửa thu nhỏ lại, không thể cho phép cô cuối một con ngựa băng qua.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều thót tim, trên vòng có một ngọn lửa quá lớn, nếu Thẩm Vị Ương đụng phải, không chỉ có mình cô bị phỏng mà con ngựa cũng bị

lửa đốt cháy mà phát cuồng hất văng cô ra ngoài, đến lúc đó còn lại bao nhiêu hơi thở phải phụ thuộc vào sự may mắn.

Lãnh Hoài Cẩn lập tức chạy về phía đường đua, đồng thời nói với Lục Vân Sâm: “Đi tìm bình chữa cháy.”

Lục Vân Sâm cũng lập tức hành động.

Nhưng từ nơi quan sát chạy tới đường đua cần một khoảng thời gian ngắn, mà Thẩm Vị Ương lúc này đã rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Mọi người đều nghĩ có lẽ lần này cô Thẩm sẽ bị thương và ngã ngựa.

Nhưng đối với Thẩm Vị Ương, mọi chuyện đều có thể xảy ra, cô luôn có cách thoát khỏi khó khăn.

Sau khi con ngựa nhảy qua vòng lửa, cô nhanh chóng quấn chiếc roi trong tay vào yên ngựa rồi ngã ra sau, khi con ngựa lao vào vòng lửa, cô bị tách khỏi con ngựa, bị

nó kéo lơ lửng giữa không trung trong chốc lát.

Khi con ngựa nhảy qua vòng lửa, cô vội vàng rút cây roi ra rồi nắm chặt, mượn lực để xoay người ngồi trên lưng ngựa, đồ buộc tóc màu đỏ rơi ra, mái tóc dài như mực

xõa xuống, nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc, không biết khắc sâu vào trái tim ai, trở thành nốt ruồi son không bao giờ quên.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh quá đột ngột, khiến mọi người khiếp sợ nghĩ rằng mình gặp ảo giác.

Sau khi phản ứng lại, tiếng vỗ tay vang lên, hiện trường bùng nổ: “Tuyệt! Quá tuyệt vời..”

Lãnh Hoài Cẩn chạy đến nửa đường, thần kinh căng thẳng của anh lúc này mới dần thả lỏng, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng đang xông về vạch đích kia.

Lục Vân Sâm ôm bình chữa cháy chạy tới, từ từ dừng lại bên cạnh anh, cảm thán nói: “Dọa chết tôi rồi, may mà con bé không sao.”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, mặc dù chỉ ừ một tiếng, nhưng anh cũng có loại cảm giác may mắn sống sót sau thảm họa giống như Lục Vân Sâm.

Lục Vân Sâm nhìn vẻ mặt của anh, trêu ghẹo: “Anh thay đổi không ít nha

Lãnh Hoài Cẩn nhìn về phía trước, hỏi lại anh ta: “Thay đổi như thế nào?”

Lục Vân Sâm: “Trước kia anh sẽ không biểu hiện trước mặt người khác quan tâm với con bé như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn đi về vạch đích, không thèm để ý vấn đề thay đổi hay không.

Trước kia anh nhìn trước ngó sau, nhưng sau này, anh chỉ quan tâm đến cảm nhận của một mình cô, sẽ không đặt lợi ích của nhà họ Lãnh trước cô nữa.

Anh nợ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Lãnh, anh gần như đã cống hiến cả đời mình để đền đáp, sau này anh không muốn tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, mà chỉ muốn được sống với Vị Ương.

“Thẩm Vị Ương thắng!”

Chờ bọn họ đến đích, trọng tài chờ ở đích cũng giơ cánh tay Thẩm Vị Ương lên tuyên bố chiến thắng cuối cùng thuộc về cô, tiếng vỗ tay vang dội.

Thẩm Vị Ương mỉm cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn, kiêu ngạo hỏi: “Em thắng rồi, anh muốn thưởng gì cho em không?”

“Đọc sai thời gian! Đọc sai thời gian rồi!”

Lãnh Hoài Cẩn còn chưa trả lời, Haya đã điên cuồng lao tới hét lớn vào mặt trọng tài.

“Đọc sai thời gian rồi, tại sao ông lại đọc sai?”

Những khán giả ở hiện trường hoan hô vì Thẩm Vị Ương chiến thắng, còn các phóng viên bận chụp ảnh, bởi vì tiếng hét đột ngột của Haya liền làm mọi người im bặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô ta, không biết cô ta có ý gì.

Trọng tài cũng ngơ ngác, bối rối nhìn cô ta: “Tôi không đọc sai, nếu không cô có thể xem lại video, nếu vượt quá thời gian, tôi sẽ…”

“Tôi nói đọc sai rồi, ông không hiểu sao? Mấy người có tôn trọng tôi không vậy? Có phải người khác không nổi giận, các người đều coi họ là kẻ ngu à?” Haya giống như không hiểu trọng tài đang nói cái gì, toàn bộ quá trình chỉ lo đắm chìm trong thế giới của mình, làm cho trọng tài im lặng.

Ông ta bất lực nói với Haya: “Cho dù tôi có đọc sai, nhưng đúng là cô vượt qua vòng lửa sau cô Thẩm, cô Thẩm đã thắng rồi, cô đang tranh cãi gì vậy?”

“Ông đang khiêu chiến tôi à?” Lời nói bất lực của trọng tài đã đâm vào tổ ong vò vẽ, thoáng cái khiến Haya bùng nổ: “Có phải ông cảm thấy tôi là người nước Y cho nên mới bắt nạt tôi đúng không?”

“Không có, công chúa Haya, tôi không có xúc phạm cô, nhưng thua là thua, tôi hy vọng cô có thể chấp nhận sự thật.”

“Đúng vậy, thua là thua, vì cô là công chúa nên mới không phục sao? Có phải thua nên không chịu nổi đúng không?”

“Chắc là vậy rồi, anh không thấy lúc mới bắt đầu cô ta đắc ý thế nào sao? Giống như cô ta đã thắng, bây giờ bị và mặt, chắc chắn sẽ tức điên rồi.”

“Quá mất mặt, vừa rồi cái vòng lửa kia đột nhiên nhỏ đi, chắc là do cô ta làm, không thắng được người ta liền dùng thủ đoạn như vậy, đúng là quá hèn hạ!”

“Cô nói cái gì? Nói ai hèn hạ? Cô nói lại lần nữa xem?”

Nghe thấy người khác vu oan cho mình, Haya lại bùng nổ, lập tức chạy tới trước mặt người đó túm lấy cổ áo cô ta tra hỏi.

Đây là một phóng viên có chứng chỉ hành nghề, nhìn qua dịu dàng yếu ớt, nhưng có khí phách bất phàm: “Cô bị điếc hay bị điên? Cô không nghe rõ tôi nói gì à? Tôi nói cô là đồ hèn hạ, không thắng được người khác nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cho dù cô là công chúa thì thế nào, chẳng khác gì góa phụ đen.”

“Cô nói tôi là góa phụ đen?” Tròng mắt Haya vì tức giận mà trừng muốn rớt ra ngoài: “Nếu như tôi là góa phụ đen, vậy cô chính là con heo rừng, con nhím, trư bát giới,

heo sữa Ukraina, con heo ngu xuẩn. Cô là một sinh vật lười biếng ăn tạp được nuôi nhốt, là con vật tuyệt vọng và cô đơn dưới những vì sao lấp lánh, là một con lợn ngu ngốc không bao giờ có thể bay lên trời xanh!”

Thẩm Vị Ương: “… Cứ để cô ta phát điên như vậy sao?” Cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn không để ý nói: “Người mất mặt là hoàng gia nước Y, anh không muốn quan tâm.”

Lãnh Hoài Cẩn vừa dứt lời, nữ hoàng điện hạ đã tát vào mặt Haya: “Haya, cháu làm loạn đủ chưa?”

Lúc này Haya đang như một khẩu súng thần công phổ biến các loại heo, đột nhiên bị nữ hoàng tát một cái, thoáng chốc mất hết khí thế, trở thành trò cười cho mọi

người.

“Bà nội.”

Cô ta tủi thân nhìn nữ hoàng, rõ ràng vẫn chưa nhận ra mình đang mất mặt đến cõ nào.

Nữ hoàng nghiêm túc chỉ trích cô ta: “Cháu nói rõ cho bà biết, tại sao cái vòng lửa đó lại đột nhiên nhỏ đi?”

“Bà cũng nghi ngờ cháu sao?” Haya trợn to hai mắt, khó tin và ủy khuất nhìn nữ hoàng điện hạ

“Bà nội, sao bà có thể cùng với bọn họ nghi ngờ cháu? Cháu hiền lành như thế nào bà không biết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK