Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu nói xem, có phải cậu Ba muốn rời khỏi Ám Dạ vào lúc này hay không? Chẳng lẽ nhà họ Lãnh biết cháu ở chỗ này nên mới gọi cậu ấy trở về để hỏi tội?”

Đầu bếp Lạc hỏi cô với vẻ mặt kỳ lạ.

Không biết có phải ảo giác của Thẩm Vị Ương hay không mà cô luôn cảm thấy trước đó đầu bếp Lạc nói nhiều như vậy cũng chỉ là làm đệm cho lời nói lúc này.

Nhưng những chuyện bê bối liên quan đến nhà họ Lãnh, sao Thẩm Vị Ương có thể nói nhiều được.

“Không biết, có lẽ anh ấy phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ chăng, anh ấy cũng không thể ở mãi trên hòn đảo biệt lập này được.”

Đầu bếp Lạc có chút thất vọng nhỏ đến không thể phát hiện ra được: “Như vậy à, chắc là có chuyện gấp cần cậu ấy đi giải quyết, nếu không phỏng chừng cậu ấy sẽ không rời Ám Dạ vào lúc này.”

thà.

Không biết có phải vì chuyện lần này quá quan trọng hay không mà lần đầu tiên Thẩm Vị Ương có tâm lý phòng bị đối với đầu bếp Lạc, người nhìn qua trông có vẻ thật

Biết rằng nói chuyện cùng với ông ấy càng nhiều thì càng có khả năng rơi vào bẫy của ông ấy, vậy nên mặc dù cô đang rất thắc mắc tại sao ông ấy lại chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn sẽ không dễ dàng rời khỏi Ám Dạ nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ nói vài câu qua loa giả vờ buồn ngủ, định quay trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Văn Dư tới đón cô đi huấn luyện.

Cô vui mừng khôn xiết: “Là Lãnh Hoài Cẩn sắp xếp hả?”

Mộ Dung Văn Dư gật đầu: “Đương nhiên, nếu không tôi cũng không dám tới đây để đón cô.”

“Đầu bếp Lạc, mấy ngày nay đã làm phiền ông chăm sóc cho Vị Ương rồi.”

Trước khi đi, cô ta đưa Thẩm Vị Ương đến chào tạm biệt đầu bếp Lạc.

Cô ta rất kính trọng đầu bếp Lạc.

Thẩm Vị Ương cũng không rõ tại sao lại như vậy nhưng cô có cảm giác khi cô ta chào hỏi đầu bếp Lạc, thái độ kính trọng như thể đối với người bề trên.

“Thật ra, nếu không phải hiện tại cậu ấy có thân phận đặc biệt, cô ở lại nơi này để ông ấy dạy dỗ cũng khá tốt.”

Trên đường đến trại huấn luyện, Mộ Dung Văn Dư nói một cách luyến tiếc.

Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ quái: “Vì sao cô lại nói vậy?”

Theo ý của cô ta, hẳn là không phải bảo cô đi theo đầu bếp Lạc học nấu ăn.

וו

Mộ Dung Văn Dư dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn cô thở dài: “Tính cảnh giác của cô cũng quá kém rồi đấy, cô sẽ không thật sự cho rằng ông ấy chỉ là một đầu bếp thôi hả? Cô không cảm thấy ông ấy với những đầu bếp khác có chút không giống nhau à?”

Thẩm Vị Ương không tìm được một chút manh mối nào: “Chẳng lẽ lật chảo vững hơn so với những đầu bếp khác chăng?”

Mộ Dung Văn Dư có hơi vui mừng: “Quả thực tay của ông ấy vững hơn so với người bình thường. Cô có chú ý đến vết chai trên tay ông ấy không, chúng đều là do luyện súng lâu năm để lại.”

Thẩm Vị Ương chợt hiểu ra: “Ông ấy là tay súng bắn tỉa ư?” Nghĩ đến cái bụng phệ của đầu bếp Lạc, Thẩm Vị Ương khó có thể tin được.

Tay súng bắn tỉa ngoại trừ mang vác súng, lại còn cần phải hoạt động chân, ông ấy như vậy có thể chạy được ư?

Dường như Mộ Dung Văn Dư đã nhìn thấy những suy nghĩ trong lòng của cô, thở dài nói: “Mỗi ông chú lớn tuổi đều từng có năm tháng tuổi trẻ, năm đó ông ấy cũng được coi là nhân vật khó lường, tay súng bắn tỉa hàng đầu, một nhân vật lớn đến nỗi mà sát thủ đứng đầu bảng nào cũng đều phải kiêng dè, nhưng sau đó ông ấy lại gặp

phải chuyện không may bị thương ở chân nên mới bị điều tới Ám Dạ làm đầu bếp.”

Thẩm Vị Dương nhạy cảm nắm bắt được tin tức quan trọng: “Bị điều tới Ám Dạ, chẳng lẽ ông ấy không phải là người của Ám Dạ à?”

Mộ Dung Văn Dư lắc đầu: “Không phải, ông ấy thuộc chiến đội Liệp Ưng, quân đội riêng của quốc gia, cũng chính là chiến đội mà anh trai Lục Vân Sâm của cô hiện đang tiếp quản.

Đầu bếp Lạc thuộc chiến đội của Lục Vân Sâm, hình như Lục Vân Sâm và Lãnh Hoài Cẩn đều rất khó đối phó, đầu bếp Lạc ông ấy mà ở trong Ám Dạ thì…

“Yên tâm đi, cậu Ba biết thân phận của đầu bếp Lạc, cũng chẳng có gì lạ, lấy thực lực của Ám Dạ, bị quốc gia kiêng kị cũng là điều bình thường, cử mấy người tới đây nhìn chằm chằm cũng không tổn hại gì hết.”

Hóa ra là như vậy.

Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm.

Một tổ chức như Ám Dạ, một khi mở rộng, thực sự rất nguy hiểm.

Đặc biệt là Lãnh Xung, người có quan hệ mật thiết với nhà họ Lãnh, sang năm sẽ có một cuộc tổng tuyển cử.

Nếu đến lúc đó Lãnh Xung trúng cử, cộng với sự tồn tại của Ám Dạ, nhà họ Lãnh sẽ hình thành một thế độc quyền vi diệu ở nước A.

Nội Các ở bên kia sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ám Dạ chỉ có thể trở thành vũ khí giúp người chứ không phải giết người.

Trong lúc cô đang ngẩn người suy nghĩ, Mộ Dung Văn Dư ở bên cạnh thở dài: “Cho nên hiện tại cậu Ba rất lo lắng, thời gian của cậu ấy cũng không còn nhiều nữa, một

khi cuộc tổng tuyển cử bắt đầu, vì để cho ngài Lãnh Xung nhậm chức, cậu ấy buộc phải từ bỏ kế hoạch diệt trừ Cực Lạc Yến.”

“Bởi vì mạng lưới quan chức tham gia Cực Lạc Yến quá mức rộng lớn, đợi đến khi ngài Lãnh Xung chính thức nhậm chức, Ám Dạ nhất định phải theo ông ấy để trở thành vũ khí của quốc gia, không thể động đến đó nữa.”

Là như vậy à.

Lãnh Hoài Cẩn cần phải giải quyết Cực Lạc Yến trước cuộc tổng tuyển cử ư?

Nghĩ đến những gì Lãnh Hoài Thần đã nói với mình về Cực Lạc Yến trước đó, Thẩm Vị Ương nắm chặt tay lại.

Một tổ chức có thể kích động dư luận hại chết những người nổi tiếng và các dòng họ giàu có quyền quý, cũng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, những thế lực

đứng đằng sau Cực Lạc Yến có thể thoáng thấy từ vụ việc này, mới là chỗ đáng sợ nhất.

Nếu không nhổ tận gốc thế lực của tổ chức này khỏi nước A, chỉ sợ sẽ để lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Hẳn Lãnh Hoài Cẩn đang lo lắng về điều này.

“Trước kia anh ấy bị thương, nghe nói là do có người đánh lén anh ấy. Chẳng lẽ là do người của Cực Lạc Yến làm à?”

Thẩm Vị Ương hỏi Mộ Dung Văn Dư.

Mộ Dung Văn Dư gật đầu: “Tay súng bắn tỉa của Cực Lạc Yến đã đánh úp cậu ấy ở sân bay, chúng đang cảnh cáo cậu ấy đừng có xen vào việc của người khác.”

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn chắc chắn không phải là người để yên bị người khác đe dọa.

Cảnh cáo như vậy sẽ chỉ phản tác dụng.

Thẩm Vị Ương: “Lần này anh ấy chiêu mộ những người được huấn luyện trong Ám Dạ là để chuẩn bị diệt trừ Cực Lạc Yến à?”

Bên nam thì cô không biết, còn bên nữ thì qua trắc nghiệm tâm lý, cô biết tất cả các cô gái trong đó đều từng bị ức hiếp và tổn thương ở phương diện kia, các cô gái có cùng cảnh ngộ tụ lại một chỗ như vậy chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Nhớ đến những vụ lừa bán phụ nữ trước đây và cả sự hoang đường của Cực Lạc Yến thì cũng không khó để giải thích.

Đồng thời cũng có thể giải thích tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại muốn đẩy cô ra, muốn cô rời khỏi nơi này.

Anh thực sự muốn bảo vệ cô và không muốn kéo cô vào vũng nước đục này.

Nhưng kể từ lúc cô bị Hồng Kỳ bắt cóc và được anh cứu, cô đã sớm chìm sâu trong vũng nước đục này rồi.

Mộ Dung Văn Dư biết Thẩm Vị Ương hiện tại đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cho cô một lời khẳng định cuối cùng: “Cô nghĩ đúng rồi, cậu Ba chịu ảnh hưởng rất lớn từ ngài Lãnh Xung, một người tự tin như cậu ấy sẽ không từ bỏ cơ hội cuối cùng để diệt trừ, cậu ấy có thể yêu đương với cô nhưng không thể mang cô đi theo đề mạo hiểm

được.”

“Vì vậy Vị Ương, hãy cố gắng hiểu cho cậu ấy đi, cậu ấy chính là một người như vậy, cậu ấy không buộc cô phải lựa chọn, nếu cô đã chọn cậu ấy, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cô cũng không có quyền trách cậu ấy.”

Sau khi đã tìm hiểu cặn kẽ đầu đuôi mọi chuyện, Thẩm Vị Ương làm sao còn mặt mũi trách móc anh về hành vi không ngừng đẩy cô ra xa của anh trước đây.

Nếu anh không phải là Lãnh Hoài Cẩn, cô sẽ không thể yêu anh.

Bây giờ cô đã yêu một Lãnh Hoài Cẩn như vậy, cô chỉ có thể không hối hận và sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK