Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp nên cô đã không nghĩ tới Cố Trường Đình và Quý Nam Thần sớm hơn.

Quý Nam Thần là ông chủ mới của Cực Lạc Yến. Trước đây, khi cậu ta muốn bắt cóc Mộ Vân, Cố Trường Đình đã dùng việc này để uy hiếp cô ở bên cạnh anh ta.

Anh ta là anh họ của Quý Nam Thần, Quý Nam Thần là ông chủ mới của Cực Lạc Yến, còn Úc Nam Đình lại là ông chủ cũ của Cực Lạc Yến. Giữa ba người này chắc chắn phải có một mối liên hệ nào đó.

Về phần vị bác sĩ tên Pavilion mà cô gặp được tại Cực Lạc Yên lúc trước, chín phần mười chính là Cố Trường Đình. Cố Trường Đình vẫn luôn giấu cô việc anh ta am hiểu

y thuật.

Đây là chuyện mà cô nên nghĩ đến từ lâu rồi mới phải. Năm đó, khi cô rơi xuống biển và bị thương nặng, Cổ Trường Đình đã đưa cô tới một nơi có điều kiện y tế lạc hậu

như vậy. Nếu như muốn chữa khỏi cho cô thì các bác sĩ ở đó hoàn toàn không có khả năng.

Còn có cả tình ti đắng nữa. Anh ta đã âm thầm cấy cổ trùng tình ti đằng vào cơ thể cô. Tình ti đằng này chắc chắn là do chính tay anh ta nghiên cứu ra.

Khoan đã!

Tinh Ty Đằng.

Vô Nhân Cảnh.

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt, lảo đảo lui về sau mấy bước.

Nhìn vùng đất hoang vu dị thường trước mặt, còn có quái vật dị dạng Tây Môn Ngô Ba với vô số xúc tu trên mặt đất cùng con chuột khổng lồ ngày hôm qua, cô lạnh

sống lưng. Loại vũ khí sinh hóa có thể khiến con người và động vật bị biến dị này có thể là thứ mà Cố Trường Đình nghiên cứu ra.

vậy.

Người đàn ông ở trước mặt cô lúc nào cũng ôn nhu như ngọc, cực kì chăm sóc cô nhiều năm như vậy, khi tháo lớp mặt nạ ôn nhu này ra chẳng lẽ lại điên rồ như

Khi biết Cố Trường Đình đã âm thầm cấy Tinh Ty Đằng vào cơ thể mình, cô gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta. Nhưng giờ khi biết được bản thân đã mắt mù đến nhường nào, cô vẫn có chút không thể tiếp nhận được.

Tô Ngự rất hài lòng với phản ứng này của cô. Anh ta vươn tay, nắm lấy cằm lạnh băng của cô, thưởng thức dáng sự hoảng sợ phát ra từ sâu trong nội tâm cô: “Xem ra

cô Thẩm đây đã đoán ra được thân phận thật sự của Trường Đình rồi, nhưng sao cô lại có vẻ sợ hãi như vậy? Không phải cô nên cảm ơn anh ấy một tiếng sao?”

“Anh ấy là anh em tốt nhất của tôi. Nếu anh ấy không thích cô thì khi cô ra khỏi địa ngục điều đầu tiên tôi làm chính là giết cô để trả thù rồi.”

Mắt anh ta loé lên tia tàn khốc, đột nhiên anh ta bóp cằm cô, kéo lên.

“Nếu không có cô, một người phụ nữ chuyên lo chuyện bao đồng thì tôi và anh Ngạn cũng sẽ không bị chia cách như vậy.”

“Đủ rồi, Tô Ngự.”

Thời Ngạn chạy đến đẩy Úc Nam Đình ra.

*Tác giả: Thân phận thật sự được phơi bày, sau này Tô Ngự sẽ lấy tên là Úc Nam Đình.

“Vị Ương, cô không sao chứ?” Thời Ngạn áy náy nhìn vết hằn đỏ trên cằm Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Úc Nam Đình là một tên điên, có một sự thật đau lòng là Thời Ngạn cả đời này cũng không thể thoát khỏi anh ta.

“Cũng tình chàng ý thiếp quá nhỉ, thành ngữ nước A các người dùng như vậy đúng không?”

Việc Thời Ngạn bảo vệ Thẩm Vị Ương đã thành công chọc giận Úc Nam Đình: “Anh Ngạn, những năm này anh không tiếc giả trang thành phụ nữ ở bên cạnh cô ta, đừng nói với em rằng anh chỉ coi cô ta như một người bạn bình thường nhé.”

Cái gì mà người phụ nữ, cái gì mà ở bên cạnh cô? Thẩm Vị Ương nghe xong thì mơ hồ, không hiểu gì.

Thời Ngạn thay đổi sắc mặt: “Úc Nam Đình, cậu nhất định phải bức chết tôi mới vừa lòng ư?”

Thẩm Vị Ương đã nhiều lần cứu anh ấy khỏi nguy nan, với anh ấy mà nói cô có ý nghĩa khác hẳn người khác. Anh ấy không muốn những chuyện đáng xấu hổ của mình

bị phơi bày ra trước mặt cô một lần nữa.

Cho dù muốn nói, cũng phải tìm một cơ hội thích hợp để anh ấy nói riêng cho cô chứ không phải trong tình cảnh Úc Nam Đình ở đây, dùng cách nhục nhã như vậy để

nói ra.

Thấy dáng vẻ tức giận hổn hển của anh ấy, Úc Nam Đình không những không kiềm chế, ngược lại còn càng phấn khích hơn: “Sao vậy anh Ngạn? Không phải chỉ làm phụ nữ mấy năm thôi à, chuyện này có gì mà không nói được chứ, cô Thẩm là người dịu dàng như vậy, cô ta cũng sẽ không vì chuyện này là khinh thường anh đâu.”

“Tô Ngự, đủ rồi.”

“Sao mà đã đủ rồi? Tôi còn chưa nói hết câu đâu. Cô Thẩm, cô còn nhớ người chị em tốt Doãn Thiên Mộc của mình không? Chắc cô vẫn chưa biết thân phận thực sự

của cô ấy nhỉ? Nếu như cô biết rồi, chắc chắn cô sẽ kinh hãi lắm đây. Thực ra Doãn Thiên Mộc chính là anh Ngạn, nhiều năm như vậy anh ấy vẫn luôn.”

“Tô Ngan!”

“Anh Ngạn!”

Úc Nam Đình còn chưa nói xong, sắc Thời Ngạn mặt đã trắng bệch như tờ giấy. Cô vừa muốn hét lên ngăn cản anh ta đừng nói nữa thì Thời Ngạn đã ho khan mấy tiếng, nôn ra máu rồi ngã xuống đấy.

ích.

Bởi vì đã uống loại thuốc nọ, cơ thể Thời Ngạn vốn đã có chút suy nhược, giờ tâm trạng bất ổn như vậy, khó có thể nói tiếp được.

Ôm người đàn ông gầy gò trong lòng, Úc Nam Đình có chút hối hận vì những lời nói bốc đồng vừa rồi. Nhưng lời nói đã nói ra thì chỉ như bát nước đổ đi, hối hận cũng vô

Úc Nam Đình không còn cách khác đành ra lệnh cho Thẩm Vị Ương: “Đó anh ấy lên máy bay.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thời Ngạn, Thẩm Vị Ương cũng không có thời gian kinh ngạc chuyện Thời Ngạn chính là Doãn Thiên Mộc nữa, cùng Lưu Hiểu Vũ đó anh ta

lên máy bay.

“Đừng, đừng tới đây.”

Sau khi Thời Ngạn được Thẩm Vị Ương đưa lên máy bay, Úc Nam Đình như một con quỷ dữ bước từng bước đi đến bên cạnh Ngô Ba. Ngô Ba bị Thẩm vị Ương đánh không dậy nổi, giờ chỉ có thể sợ hãi nằm trên đất. Anh ta muốn cầu xin Úc Nam Đình bỏ qua cho mình.

Úc Nam đình nở nụ cười mỉa mai, chế nhạo: “Ngôi sao lớn đúng không? Xuống âm phủ làm ngôi sao hàng đầu đi.”

Tiếng súng vang lên, kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của Ngô Ba trong tuyệt vọng.

Thẩm Vị Ương và Thời Ngạn chuẩn bị lên máy bay thì nhìn thấy cảnh Ngô Ba nằm trong vũng máu. Sắc mặt Thời Ngạn tái nhợt, cũng không còn kinh ngạc nổi nữa. Tổn thương đã tạo ra, anh ta tìm ai báo thù cũng vô dụng, người nên chết chính là anh ta.

“Mau lên địn

Khi Thẩm Vị Ương và Thời Ngạn đang phức tạp nhìn Ngô Ba, Lãnh Hoài Cẩn lo lắng nói vọng ra từ trên máy bay.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới phát hiện ra Lãnh Hoài Cẩn đã xử lý đám vệ sĩ mà Úc Nam Đình để lại trên máy bay, thậm chí còn trói Úc Uyển lại: “Thẩm Vị Ương, anh lựa chọn tin tưởng em.”

Người đàn ông nhìn cô đầy kiên định, dòng nước ấm áp chảy qua tim Thẩm Vị Ương, dù kí ức đã mất đi nhưng tình cảm giữa họ sẽ không bao giờ phai nhạt.

Nhưng hiện tại không phải lúc để sến sẩm, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, lập tức đồ cùng Lưu Hiểu Vũ đó Thời Ngạn lên máy bay.

Úc Nam Đình vừa quay người lại đã thấy chiếc trực thăng của mình bay đi mất.

“Đồ vô dụng, đồ vô dụng!”

Đuổi theo được vài bước anh ta tức giận đạp hai tên vệ sĩ đi theo mình.

“Vừa rồi sao không đi cùng Thẩm Vị Ương, ở lại đây nhìn tôi làm gì?!”

Hai tên đần này.

Quá đần!

“Hahaha, chắc Úc Nam Đình chắc sắp tức chết rồi.”

Từ trên trực thăng nhìn xuống, Thẩm Vị Ương mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Úc Nam Đình, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Thấy nụ cười vui vẻ của cô, Thời Ngạn lại không vui vẻ lắm: “Vị Ương, Y Y vẫn ở trong tay Úc Nam Đình.”

Vẻ mặt Thẩm Vị Ương cứng đờ: “Sao Y Y lại ở trong tay anh ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK