Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vị Ương không thể nắm được toàn bộ những chuyện liên quan đến nhà họ Úc.

Nhưng cô vẫn cảm thấy kì lạ khi gặp Úc Uyển ở chỗ này.

Tại sao Úc Uyển lại xuất hiện ở Vô Nhân Cảnh, thậm chí còn là người đầu tiên gặp Lãnh Hoài Cẩn khi anh mất trí nhớ.

Nếu không có ai đó núp trong bóng tối Vô Nhân Cảnh để sắp xếp hết thảy thì điều này khó mà xảy ra.

Nhưng chẳng phải Vô Nhân Cảnh là địa phương được mười gia tộc lớn đồng lòng bảo hộ hay sao? Lãnh Hoài Cẩn là niềm hy vọng của cả gia tộc, Lãnh Sùng ngồi trên

chiếc ghế tổng thống cũng vô cùng coi trọng anh, nếu nhà họ Úc dám động tay động chân chắc chắn sẽ bị nhà họ Lãnh phát hiện ngay lập tức.

Trong khi cô quẩn quanh với những suy nghĩ hỗn loạn, giọng nói lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn lại vang lên sau lưng.

“Tôi không biết người đàn ông đó tên gì, nhưng tính cách anh ta rất tệ, thay đổi thất thường như thời tiết.”

“Vậy vẻ ngoài của anh ta trông như thế nào?”

“Đeo mặt nạ nên không nhìn rõ, nhưng vóc dáng rất cao, màu da không giống người nước A.”

Đeo mặt nạ, không giống người nước A.

Hình ảnh đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Vị Ương chính là Tô Ngự.

Úc Uyển gọi Tô Ngự một tiếng “anh“, không biết là anh ruột hay anh họ nữa.

Nếu như vế sau đúng, vậy chẳng lẽ Tô Ngự chính là Úc Nam Đình?

Đúng, khả năng cao chính là Úc Nam Đình, nghe nói cậu chủ nhà họ Úc chưa bao giờ lộ mặt trước bàn dân thiên hạ, hình như là đứa con ngoài giá thú không được chào đón do ông chủ nhà họ Úc cùng người đàn bà nước Y sinh ra.

Không, hình như vẫn chưa đúng, Úc Nam Đình là chủ của Úc Uyển, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Úc Uyển.

Chờ đã, nếu nhỏ tuổi, chẳng phải còn phù hợp với thân phận Tô Ngự hơn hay sao?

Rất có thể Úc Uyển cố ý nói với Lãnh Hoài Cẩn như vậy, nhằm mục đích che giấu mối liên hệ giữa Tô Ngự cùng Úc Nam Đình.

Nếu Tô Ngự chính là Úc Nam Đình, người thừa kế một trong mười gia tộc lớn nhất đất nước, có mối quan hệ sâu xa với giới chính trị quốc gia, vậy khó trách năm đó Cực Lạc Yến lại dễ dàng thâu tóm quyền lực đến mức một tay che trời.

Vậy tại sao anh ta lại hỏi cô về tung tích của Doãn Thiên Mộc?

Nhớ về lần gặp gõ Tô Ngự trong Vô Nhân Cảnh và bị uy hiếp liên lạc với Doãn Thiên Mộc, Thẩm Vị Ương Cảm thấy hoang mang vô cùng, bản thân giống như bị nhét vào giữa một mớ hỗn độn không thể tìm thấy manh mối, không thể tìm được lối ra.

“Cô sao thế?”

Tới khi Lãnh Hoài Cẩn cất tiếng gọi thì cô mới hoàn hồn.

“Rốt cuộc tôi là ai?”

Anh lại hỏi cô câu này.

Như vậy có nghĩa là anh đang dần dần tin tưởng cô, dù cô nói gì anh cũng sẽ đặt trong lòng mà cân nhắc chứ không lập tức bác bỏ.

Thẩm Vị Ương vô cùng phấn khởi, tạm thời quẳng những vấn đề rối loạn kia ra sau đầu.

“Trước đây anh tên là Lãnh Hoài Cẩn, là cháu trai của tổng thống nước A, người thừa kế duy nhất của gia tộc nhà họ Lãnh, chờ tới lúc rời khỏi nơi này, em sẽ đưa anh về gặp người thân để anh hiểu rõ tình hình hơn.”

Cháu trai của tổng thống nước A?

Ba chữ “nhà họ Lãnh” dù lẫy lừng đến đâu cũng chỉ là một khái niệm mang tính tượng trưng, hiện tại Lãnh Hoài Cẩn không hình dung nổi, nhưng thân phận cháu trai của tổng thống nước A thực sự đã khiến anh chấn động.

Thân phận này khác một trời một vực so với những gì Úc Uyển đã từng nói, anh vẫn cần thêm thời gian để tiếp nhận.

“Không sao đâu, anh cứ suy nghĩ từ từ, chỉ là anh nên giữ kín những chuyện này, đừng nói với ai, cũng đừng tìm Úc Uyển để xác nhận, anh có làm được không?”

Úc Uyển không phải người khiến Thẩm Vị Ương lo lắng.

Người làm cô bất an nhất hiện tại chính là Tô Ngự, nếu anh ta là Úc Nam Đình, việc Lãnh Hoài Cẩn biết thân phận bản thân sẽ gây bất lợi lớn đối với anh ta.

Năm đó Lãnh Hoài Cẩn là người chỉ đạo nhiệm vụ nổ bom phá hỏng chiếc tàu chở hàng, đập tan tổ chức Cực Lạc Yến, cô không tin Tô Ngự có lòng bao dung mà bỏ qua dễ dàng như vậy.

Theo lời của Lưu Hiểu Vũ, sau khi đánh bại “con chuột khổng lồ” này sẽ có phi cơ đến đón bọn họ, bọn họ chỉ cần tìm cách thoát ra thôi.

Nhưng hiện tại chạm mặt Tô Ngự.

Có thoát được Vô Nhân Cảnh hay không còn phụ thuộc vào Tô Ngự phía bên kia nữa.

Nghe nói, từ trước tới giờ chưa ai sống sót dưới móng vuốt của “con chuột khổng lồ“.

Vậy thì coi như bọn họ làm cánh chim đầu đàn, mở ra trang sử mới cho Vô Nhân Cảnh.

“Em buồn ngủ rồi, anh muốn ngủ cùng em không?”

Không đề cập đến những vấn đề áp lực kia nữa, cô từ từ nằm xuống, mỉm cười hỏi anh.

Chẳng thể phủ nhận rằng nụ cười của cô có sức cuốn hút cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu cô thực sự là vợ của anh, chắc chắn cuộc sống hôn nhân của bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc.

Cô còn xuất chúng hơn cả Úc Uyển.

Thậm chí Úc Uyển cũng không quan tâm đến anh nhiều bằng cô.

Mặc dù anh chưa thừa nhận, nhưng cán cân trong trái tim đã nghiêng về phía Thẩm Vị Ương rồi.

Thẩm Vị Ương biết khi nào nên dừng lại, không tiếp tục trêu chọc anh nữa, ngày mai phải đối mặt với Tô Ngự, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Điều khiến cô lo lắng nhất

hiện tại là khả năng Tô Ngự đã tìm thấy Doãn Thiên Mộc rồi.

“Anh ơi anh, có nước không? Dì Mộc Mộc sốt rồi, cẩn uống thuốc hạ sốt.”

Trong hầm giam mờ tối, Y Y ngước khuôn mặt nhem nhuốc nhìn cậu trai tuấn tú đứng bên ngoài.

Chàng trai hơi đảo tròng mắt, nhìn lướt qua người phụ nữ say ngủ bên cạnh cô bé.

“Chờ chút.”

Nói xong, cậu ta nhấc đôi chân dài xoay người rời đi.

Đợi cậu ta đi khỏi, Y Y vội vã lắc lắc cánh tay Doãn Thiên Mộc, bờ mi ửng hồng trào nước mắt: “Dì Mộc Mộc, dì nhất định không được xảy ra chuyện, anh trai kia đã đi tìm bác sĩ rồi, dì phải cố gắng lên nhé.”

Doãn Thiên Mộc mơ màng mở mắt ra, trông thấy cô bé khóc đến mức mặt mũi tèm lem thì đau lòng vô cùng, muốn vươn tay lau nước mắt cho cô bé, nhưng đến nửa đường lại chẳng còn sức lực.

thôi.”

“Y Y đừng khóc, dì không sao, cháu đừng sợ.”

Ở một nơi tối tăm quạnh vắng như thế này, xung quanh lại chỉ có một người phụ nữ cùng đứa bé sáu tuổi, làm sao có thể bắt Y Y dũng cảm được cơ chứ?

Nhưng cô bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí còn biết an ủi Doãn Thiên Mộc: “Dì Mộc Mộc đừng sợ hãi nhé, anh trai kia đi gọi bác sĩ rồi, dì sẽ khỏe lại nhanh

Doãn Thiên Mộc lẳng lặng nhắm mắt, một giọt lệ trào ra khỏi bờ mi.

Vào lúc Y Y cho rằng cô ta đã hôn mê, cô ta lại cất giọng khàn khàn: “Y Y, xin lỗi, dì làm liên lụy đến cháu rồi.”

Cô ta không ngờ gã đàn ông kia điên cuồng đến mức này, còn muốn bắt con gái của Thẩm Vị Ương làm con tin.

Coi như ván cờ này anh ta đã thắng.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa hầm giam lại mở ra.

Chàng trai tuấn tú đi vào, theo sau là một người đàn ông bắt mắt không kém, vẻ bề ngoài của bọn họ không giống nhau, mỗi người lại có ưu điểm riêng, nhưng khí chất tương đồng rất dễ khiến mọi người lầm tưởng bọn họ là hai bố con.

Tô Ngư nhìn chàng trai, cậu ta lập tức hiểu ý, vươn tay ôm cô bé Y Y đang trong tư thế đề phòng ra khỏi hầm giam.

Y Y vùng vẫy trong lồng ngực cậu ta, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng Doãn Thiên Mộc: “Buông tôi ra, dì Mộc Mộc, dì Mộc Mộc——!”

“Nó chỉ là một đứa trẻ ”

Giọng nói của Doãn Thiên Mộc càng trở nên thều thào, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu, không tập trung lắng nghe còn không biết cô ta đang nói gì.

Nhưng Tô Ngự vẫn nghe thấy.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Doãn Thiên Mộc, dịu dàng vén sợi tóc mai của cô ta ra sau vành tai, đắc ý mỉm cười: “Anh Ngạn, anh vẫn khỏe chứ?”

Cảm giác bản thân bị đôi tay mạnh mẽ của đối phương siết lấy thật chặt, Doãn Thiên Mộc chật vật mở mắt, gương mặt tiều tụy nở nụ cười bi thương: “Tô Ngự, cậu thắng rồi.”

Cậu hoàn toàn hủy hoại cuộc đời tôi, ngay cả cơ hội để chịu đựng nhục nhã làm lại cuộc đời cũng bị cậu tước đoạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK