Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ấn tượng thì Tùy Tố là cô gái rất bướng bỉnh, chuyện gì cũng thích đối đầu với cô.

Nhưng bây giờ gặp lại, không ngờ cô ta có thể tươi cười chào hỏi cô.

Thẩm Vị Ương thật sự có hơi phản ứng không kịp.

Tùy Tố thấy phản ứng này của cô thì cười trêu: “Sao vậy, vẫn còn ghi thù à? Không phải Thẩm Vị Ương cô rộng lượng lắm sao, đã qua bao nhiêu năm mà cô vẫn còn ghi

thù”

Cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng cười trêu lại: “Ai ghi thù chứ, tôi đã quên chuyện cũ mèm như thế từ lâu rồi.”

Mặc dù là ngoài dự kiến.

Nhưng bây giờ Tùy Tố có thể buông bỏ thù oán quá khứ, trong lòng Thẩm Vị Ương vẫn thấy rất mừng.

“Tổng giám đốc Lãnh.”

Lúc Lãnh Hoài Cẩn tới đây, Tùy Tổ cũng chào hỏi với anh rất tự nhiên thoải mái.

Lãnh Hoài Cẩn chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó lau mồ hôi giúp Thẩm Vị Ương.

Động tác của anh rất tự nhiên, nhưng trước mặt nhiều người như thế, nhất là còn trước mặt một người đã từng yêu thầm anh thì rất khiến người ta thấy ngại.

“A Cẩn, để em tự làm đi.”

“Hóa ra cô Thẩm là bạn của tổng giám đốc Lãnh à, tôi biết ngay mà, chắc chắn người ưu tú như cô Thẩm không phải người bình thường, hóa ra tổng giám đốc Lãnh là

ban của cô.”

“Mấy cậu nhìn xem, cô Thẩm này và tổng giám đốc Lãnh đứng chung một chỗ đúng là xứng đôi, trai tài gái sắc, bọn họ không xứng lứa vừa đôi thì còn ai xứng

nữa.”

thế.

Mấy gã cùi bắp kia không giỏi đua ngựa, nhưng bản lĩnh quan sát biểu cảm và lời nói lại là đứng đầu.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn dịu dàng săn sóc lau mồ hôi cho một cô gái như thế, bọn họ nịnh hót nói.

Trong lòng Thẩm Vị Ương cũng thấy hơi cạn lời, lúc này mới võ lẽ tại sao người đàn ông này lại làm mấy chuyện thân mật này với mình trước mặt nhiều người như

Vừa rồi lúc đua ngựa, chắc chắn người đàn ông này đã nghe thấy hết đám người nói mấy lời trêu chọc cô và Tùy Giản rồi chứ gì.

Vậy nên bây giờ anh mới làm thế, để bảo vệ vị trí “chính cung” của mình.

Mặc dù rất ngây thơ, nhưng cũng rất ngọt ngào.

“Yến Hồi bị làm sao thế?”

Lúc đi dùng bữa tại nhà hàng tư nhân ở gần trường đua ngựa, Thẩm Vị Ương phát hiện dường như cảm xúc của Yến Hồi không được thích hợp lắm.

Là loại uể oải như chẳng còn gì để mất nữa.

Là Lãnh Hoài Cẩn bắt nạt anh ta sao?

Thẩm Vị Ương nhớ tới đêm Lãnh Hoài Cẩn đánh Trác Thính Phong hôm đó, ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn không vui nói: “Em nhìn anh làm gì, đã đánh cược thì phải chịu thua thôi.”

Thẩm Vị Ương: ”Đánh cược thì phải chịu thua là sao?”

Quả nhiên là Lãnh Hoài Cẩn bắt nạt Yến Hồi.

Cô bắt đầu lo lắng.

Hi vọng Yến Hồi đừng phát hiện ra điều gì.

Lãnh Hoài Cẩn giải thích cho cô nghe: “Vừa rồi cậu ta tìm anh để cá cược, sau đó thua anh, là tự cậu ta nói mà, anh cũng hết cách rồi.”

Cái gì?

Trong lòng Yến Hồi chửi bậy một tràng.

Đừng có trợn mắt nói dối như thế, rõ ràng là anh chủ động đòi cá cược với em mà

Trong lòng anh ta kêu thảm không ngừng, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt uy hiếp của Lãnh Hoài Cẩn, anh ta chỉ có thể chịu thua: “Đúng vậy, là tôi tự nói, là tôi chủ động đánh cược, không liên quan chút nào tới anh họ.”

gì.”

Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua dáng vẻ ỉu xìu của Yến Hồi, lại nhìn thoáng qua Lãnh Hoài Cẩn còn chưa kịp thu lại ánh mắt uy hiếp, thở dài nói: “Yến Hồi, anh thua cái

Yến Hồi nhìn thoáng qua Lãnh Hoài Cẩn, sau đó cúi đầu nói cho có lệ: “Không có gì, không phải thứ gì quá quý giá.”

Chỉ là lấy tiền tiêu vặt khiến anh ta cạp đất mà ăn trong một tháng sắp tới thôi.

Chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi hu hu hu.

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn, bất đắc dĩ nói: “A Cẩn, anh ta còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, anh đừng so đo với anh ta nữa, trả đồ lại cho anh ta đi.”

Bây giờ tính cách của Lãnh Hoài Cẩn thế nào, cô đã được chứng kiến rồi.

Vậy nên hoàn toàn không tin chuyện Yến Hồi chủ động đòi cá cược.

Có lẽ là Yến Hồi nói gì đó xúc phạm anh hoặc là xúc phạm tới cô nên anh mới báo thù.

Anh cố gắng hết sức để bảo vệ chính mình, động cơ này là đúng.

Nhưng đôi khi quá cực đoan cũng không hay.

Yến Hồi vừa là bạn của cô vừa là em họ của anh, nhiều lắm là nói chuyện không để ý chứ không có ý xúc phạm gì.

Anh chuyện bé xé ra to như vậy, rất ảnh hưởng đến quan hệ anh em.

Lãnh Hoài Cẩn rất bất mãn với hành vi cô nói đã giúp Yến Hồi: “Có phải em cảm thấy cậu ta còn nhỏ tuổi nên vẫn là con nít không?”

Thẩm Vị Ương: “…Anh ta là em họ của anh, nhỏ hơn anh bốn năm tuổi, không phải đối với anh mà nói thì vẫn còn là con nít sao?”

Lãnh Hoài Cẩn mỉa mai cười lạnh: “Anh chưa từng thấy đứa con nít nào hơn hai mươi tuổi cả.”

Ý là không muốn chứ gì?

Thẩm Vị Ương đau đầu muốn phát điên, nhưng lại không dám khuyên anh nữa.

Bởi vì cô phát hiện, bây giờ người đàn ông này giống như có thêm sở thích đối chọi, cô càng nói đã cho Yến Hồi thì anh lại càng muốn làm khó anh ta.

“Yến Hồi, anh đừng thấy khó chịu, lát nữa anh gửi tôi biết trang bị của chiếc xe đó, tôi sẽ trang bị lại một chiếc để tặng anh.”

Cô cũng chơi đua xe, biết tay đua yêu thương chiếc xe của mình đến mức nào, vậy nên lúc này mới không muốn vì sự tùy hứng của Lãnh Hoài Cẩn mà khiến Yến Hồi thấy khó chịu.

Kết quả cô vừa nói lời này xong, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn lại càng khó nhìn hơn, dáng vẻ như sắp nỗi bão.

Yến Hồi sợ tới mức run lẩy bẩy, nào dám đòi Thẩm Vị Ương tặng xe cho mình nữa, nếu thế thì anh họ còn không lột da anh ta à.

“Vị, Vị Ương, không, chị dâu, tôi không cần, đã đánh cược thì phải chịu thua, là tôi cá cược với anh họ trước, bây giờ không thể nói mà không giữ lời được.”

Lãnh Hoài Cẩn cười như không cười nhìn anh ta mở miệng.

“Đánh cược chơi thôi mà, cậu đừng xem là thật, tôi sẽ không đòi xe của cậu đâu.”

Ngoài miệng anh nói đừng xem là thật, nhưng khí thế khi tức giận khiến người ta cảm thấy áp lực, khiến Yến Hồi cảm thấy có lẽ mình sẽ không nhìn thấy bình minh vào ngày mai.

Thẩm Vị Ương cũng có loại cảm giác này.

Bởi vì hôm đó cô chỉ mới ở văn phòng của Trác Thính Phong để thảo luận với về bệnh tình của anh, mà anh đã nổi điên, lao thẳng tới đánh Trác Thính Phong rồi.

Lát nữa bàn bạc chuyện làm ăn với Tùy Giản xong, nhất định cô phải dỗ dành anh, không thể để anh xúc phạm tới Yến Hồi được.

“Sao vậy, sao sắc mặt mọi người đều khó coi như thế, có muốn tôi gọi xe tới đưa đi không?”

Lúc này Tùy Giản đã thay trang phục cưỡi ngựa bằng tây trang thoải mái, bước tới cùng Tùy Tố, sau khi phát hiện bầu không khí hơi lạ thì mở miệng hỏi.

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Không có gì, đi vài bước là tới rồi, không cần đi xe làm gì”

Thật ra cô thấy hơi mệt sau khi đua ngựa.

Nhưng nếu đi xe thì mấy người bọn họ chắc chắn sẽ đi chung một chiếc, mà ngồi ở hàng ghế sau thì kiểu gì cũng có người ngồi cạnh cô, nói không chừng tới đó Lãnh Hoài Cẩn lại muốn nổi điên.

Bây giờ cô còn chưa dỗ anh chuyện của Yến Hồi nhưng việc quan trọng nhất là bàn bạc với Tùy Giản về hạng mục Huy Chương Vinh Quang, cô thật sự không dành ra được tinh thần và sức lực để giải quyết chuyện khác.

ta.

Cũng may chỗ này cách nhà hàng tư nhân kia chỉ vài bước chân, Tùy Giản là khách quen ở đây, sau khi vào, chủ nhà hàng lập tức ân cần tìm phòng riêng cho anh

Lúc ngồi xuống, Thẩm Vị Ương rất tự giác và cũng cố tình ngồi xuống giữa Lãnh Hoài Cẩn và Tùy Tố.

Hành động cố tình này của cô khiến sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn đang có tâm trạng không tốt dịu lại một chút.

Anh ghét để người đàn ông khác bên ngoài ngồi gần cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK