Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái, cái gì?”

Đột ngột nghe được câu tỏ tình này, Thẩm Vị Ương còn tưởng rằng mình nghe lầm, không thể tin nhìn Liễu Hoài Xuyên.

Liễu Hoài Xuyên nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô hơi chua xót.

“Cô không nghe lầm đâu, lúc trước tôi thật sự rất thích cô, nhưng mà tôi gánh vác tính mạng của các anh em nên không muốn liên lụy tới cô, cho nên vẫn luôn không

nói.”

Thẩm Vị Ương bị anh ấy nhìn, nhất thời lúng túng, há miệng cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ bối rối nói ra một câu xin lỗi.

Liễu Hoài Xuyên nhìn bộ dạng bối rối này của cô, nở nụ cười: “Cô có gì mà phải xin lỗi, thích cô là chuyện của tôi, không thích tôi cũng là tự do của cô.”

Thấy vẻ mặt áy náy và xấu hổ của Thẩm Vị Ương, Liễu Hoài Xuyên lập tức cười giải thích: “Cô đừng như vậy, bây giờ tôi có thể thản nhiên nói với cô những chuyện này, chứng tỏ những chuyện này đều đã qua, tôi cũng đã nhìn thấu rồi.”

“Đối với Lãnh Hoài Cẩn mà nói, nhà họ Lãnh là quan trọng nhất. Nhưng lần này anh ta lại vì cô mà rời khỏi nhà họ Lãnh, buông bỏ thứ quan trọng nhất của mình.”

“Mà đối với tôi mà nói, bất luận là trước đây hay bây giờ, tính mạng mười mấy đồng đội của tôi là quan trọng nhất, trước kia tôi không thể buông bỏ vì cô, bây giờ cũng không có cách buông bỏ.”

“Cho nên tôi thua cũng không sai, Lãnh Hoài Cẩn quan tâm cô hơn bất cứ ai, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi, tôi bằng lòng làm anh Liễu của cô cả đời.”

Lúc anh ấy nói những lời này, trong giọng điệu mang theo chút giễu cợt, là giễu cợt chính mình, khiến Thẩm Vị Ương nhìn không dễ chịu lắm.

“Không phải so như vậy, anh không có nghĩa vụ phải từ bỏ vì tôi.”

Liễu Hoài Xuyên cười khổ: “Nhưng Lãnh Hoài Cẩn đã làm được, anh ta làm được chuyện người khác cũng không làm được, vì vậy anh ta thắng.”

Anh ấy nhìn Thẩm Vị Ương trước mắt, như thể quay lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Khi đó cô hăng hái, tự tin, giống như một tia sáng chiếu vào trong lòng anh ấy.

Nhưng không bắt được ánh sáng đó.

“Vị Ương, đêm nay tôi nói với cô những điều này, là bởi vì tôi muốn nói cho cô biết, tôi luôn biết những gì tôi đang mang trên lưng, mạng sống của đồng đội tôi không thể hy sinh vô ích.”

Anh ấy nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Vị Ương nói, cho đến cuối cùng anh ấy cũng không nói ra suy nghĩ của mình về Cổ Văn Chu.

Hoặc là nói hay không nói đã không còn quan trọng, dù sao cũng là một đoạn tình cảm vô vọng.

Thẩm Vị Ương cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô đã có được bảo đảm mình muốn rồi.

“Anh Liễu, anh phải khỏe mạnh, tôi không muốn anh xảy ra chuyện.”

Cuối cùng, cô chỉ thở dài buồn bã nhìn anh ấy nói.

Liễu Hoài Xuyên đưa tay xoa tóc cô, nụ cười buồn bã.

Người con gái yêu bao nhiêu năm đã không còn cần anh ấy nữa.

“Ai, ai ở đằng kia?”

Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Vị Ương cảm giác trong rừng cây phía sau hình như có người đang nhìn chằm chằm bên này, lập tức cảnh giác đi tới, nhanh

chóng chĩa súng vào kẻ đang trốn trong bóng tối.

Nghe được tiếng bối rối cầu xin tha thứ của Diệp Phù Tô: “Đừng đừng đừng, đừng kích động, Chiêu Chiêu là tôi, Diệp Phù Tô.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới cất khẩu súng lục rồi đẩy anh ấy ra khỏi rừng cây như đẩy một đứa trẻ, nghiêm mặt hỏi anh ấy: “Sao anh lại tới đây.”

“Chuyện dài lắm.” Diệp Phù Tô bước đến bên đống lửa và ngồi xuống một cách quen thuộc, chào hỏi Liễu Hoài Xuyên: “Xin chào, tôi tên là Diệp Phù Tô, anh là cảnh sát Liễu đúng không.”

Liễu Hoài Xuyên nhìn Thẩm Vị Ương một cái, sau đó kỳ quái nhìn Diệp Phù Tô hỏi: “Anh nhận ra tôi?”

Diệp Phù Tô gật đầu: “Tôi đã từng nhìn thấy ảnh chụp của anh trong hồ sơ tài liệu trong thư phòng của ông nội tôi, với cả lúc vừa rồi ở trong trấn, anh rất lợi hại, xứng đáng là công an nhân dân.”

Thẩm Vị Ương ngồi xuống giải thích cho Liễu Hoài Xuyên: “Anh ấy là Diệp Phù Tô, cháu trai của Diệp Tu Ly.”

Sau khi biết anh ấy là cháu trai của Diệp Tu Ly, khuôn mặt của Liễu Hoài Xuyên rõ ràng trở nên cảnh giác.

Diệp Phù Tô cuống quít giải thích: “Ừm, anh đừng hiểu lầm, chuyện ông nội tôi làm không liên quan đến tôi, đêm qua tôi cũng mới biết, cho nên, cho nên bây giời tôi

mới tới tìm các anh.”

“Vị Ương, Vị Ương em tin anh đi có được không, những chuyện ông nội anh làm, anh không biết chút nào.” Diệp Phù Tô có chút sốt ruột nhìn Thẩm Vị Ương, nhưng trong mắt cũng có chút mơ hồ không xác định: “Nhưng em cũng biết anh mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên, anh cũng không rõ anh tham dự bao nhiêu vào chuyện của ông nội.”

Liễu Hoài Xuyên nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Chuyện gì vậy.”

Thẩm Vị Ương giải thích: “Lúc trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể chứng minh anh ấy thật sự mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, anh Liễu anh tin tôi đi, trước tiên chúng ta hãy nghe xem anh ấy đến đây làm gì được không, có lẽ anh ấy có thể giúp chúng ta.”

Liễu Hoài Xuyên không tin Diệp Phù Tô, nhưng anh ấy tin Thẩm Vị Ương. Anh ấy nghe vậy thì gật đầu, nhìn Diệp Phù Tô, bảo anh ấy tiếp tục nói.

Diệp Phù Tô nhìn Thẩm Vị Ương: “Xin lỗi Vị Ương, lúc bữa tiệc hoàng gia anh không giúp được em, anh bị người của ông nội tôi mang đi.” Thẩm Vị Ương: “Không có việc gì, ông nội anh là vì tốt cho anh, hơn nữa trong tình huống đó thì dù là ai cũng không giúp được em.”

Công tước Charles nói đúng, nữ vương bệ hạ chưa chắc đã không biết bộ váy cưới kia là có người cố ý hãm hại bà ấy.

Nhưng trong tình huống lúc đó, vì tôn nghiêm hoàng gia, bà ấy tuyệt đối không thể buông tha cho cô, bất luận ai cầu xin cũng vô dụng.

Diệp Phù Tô nói tiếp: “Sau khi anh bị ông nội dẫn về, lo lắng em sẽ xảy ra chuyện nên anh muốn trốn khỏi nhà nhưng lại bị thị vệ trong nhà phát hiện nên anh trốn vào

thư phòng của ông nội, sau đó nhìn thấy hồ sơ liên quan đến số 86, còn nghe được ông nội gọi điện thoại cho Cố Văn Chu.”

Gọi điện thoại với Cố Văn Chu.

Thẩm Vị Ương và Liễu Hoài Xuyên nhìn nhau nhau, sau đó nhìn Diệp Phù Tô, lập tức hỏi: “Bọn họ nói cái gì.”

Diệp Phù Tô: “Hình như là ra thời cơ đã đến, muốn Cố Văn Chu lập tức đi Vạn Cốt Sơn, đồ đạc của ông ấy hình như đã chuẩn bị xong, bảo Cố Văn Chu tới xem trước, ông ấy sẽ tới ngay.”

Thẩm Vị Ương tiếp tục hỏi: “Anh có thể nghe ra ông ấy định làm gì không? Không sao đâu, anh có thể đoán, anh đã nghe cuộc trò chuyện của họ, dựa vào cảm giác của anh cũng có thể đoán được.”

họ.

Xem ra, số 86 có tác dụng hấp dẫn rắn Long Tích, mà rắn Long Tích sau khi bị đốt là đã Long Tích, theo như Sở Tích nói, đá Long Tích là sức mạnh của thần tộc bọn

Thứ Diệp Tu Ly muốn, có phải làm từ đá Long Tích hay không.

Thẩm Vị Ương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

Diệp Phù Tô do dự trong chốc lát cũng khẳng định suy đoán của cô: “Có thể là vậy, ông nội anh muốn trường sinh bất lão.”

Liễu Hoài Xuyên sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm: “Trường sinh bất lão? Ông nội anh vẫn tin cái đó?”

Ở thời đại này, người có thân phận như Diệp Tu Ly thì hẳn là sẽ không quá mê tín dị đoan, nhưng bây giờ Diệp Phù Tô lại nói với anh ấy rằng Diệp Tu Lu muốn trường sinh bất lão, điều này khiến Liễu Hoài Xuyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin được.

Nhưng Diệp Phù Tô lại nói một lần nữa, giọng điệu càng chắc chắn: “Đúng, chính là trường sinh bất lão.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK