“Mợ chủ, mợ chủ! Tổng giám đốc Lãnh tỉnh rồi!” Khi Thẩm Vị Ương còn đang an ủi Yến Hồi thì Vệ Trạch bất ngờ chạy vào trong.
Trong lòng cô vô cùng vui mừng, lập tức đứng lên chuẩn bị đến bệnh viện.
“Tôi không sao đâu, chị cứ đến bệnh viện gặp anh Cẩn trước đi, tôi sửa soạn một chút đã, nếu không để anh Cẩn thấy dáng vẻ này của tôi thì sợ rằng anh ấy sẽ xử lý tôi mất.” Đối diện với ánh mắt Thẩm Vị Ương, Yến Hồi lập tức nói.
“Tôi không sao nữa rồi, chị nói rất đúng, anh Ngạn cũng sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của tôi.”
“Anh có thể suy nghĩ thông suốt là tốt rồi, vậy tôi đến thăm A Cẩn trước đây.”
Thẩm Vị Ương cầm túi xách lên, chuẩn bị đi đến bệnh viện, khi cô bước đến cửa rồi thì đột nhiên khựng lại, quay đầy dặn dò Yến Hồi.
“Tạm thời đừng nói tin tức A Cẩn tỉnh lại cho bất cứ ai biết, chờ khi nào tôi nói có thể thì anh hãy đến thăm anh ấy.”
Hiện tại vẫn còn chưa biết trạng thái khi Lãnh Hoài Cẩn tỉnh lại sẽ như thế nào, nếu như vẫn mất trí nhớ giống như trước đây thì sợ rằng sẽ bị Lãnh Linh Lung lợi dụng
điểm này mà lấn tới.
Cô liên tiếp khiến cho cô ta tức giận khó chịu nên chắc chắn cô ta sẽ không chịu bỏ qua cho bọn họ.
Yến Hồi lập tức đồng ý. “Chị yên tâm, tôi sẽ nghe theo chị, tôi tin rằng chị sẽ chăm sóc anh Cẩn rất tốt.”
“Ùm.”
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức đi theo Vệ Trạch đến bệnh viện.
Nhưng khi đến gara, Vệ Trạch lại không đi theo cô nữa: “Mợ chủ, đêm nay cô chủ có tham dự một buổi tiệc nên bảo tôi qua đó với cô ta, để không làm cho cô ta nghi
ngờ, tôi không thể đến thăm cậu chủ với mợ được rồi.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Vậy anh mau đi đi, một mình tôi đến thăm A Cẩn cũng được.”
Sau khi Vệ Trạch rời đi, cô lập tức bắt xe đến bệnh viện.
Vừa mới đến bệnh viện, cô lập tức chạy đến phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn.
Nhưng khi cô vừa mới bước vào trong phòng bệnh đã đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo hung ác, cô lập tức sững người lại, tất cả niềm vui sướng tựa như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Cô chưa bao giờ thấy Lãnh Hoài Cẩn xa cách như vậy.
Khi không có ai, tuy rằng anh cũng mất trí nhớ nhưng cũng chỉ lạnh nhạt hơn bình thường một chút thôi, chứ không phải lạnh lùng hung ác như bây giờ, khiến cho cô
cảm nhận được một loại sợ hãi sâu sắc.
”Vị Ương, em đến thăm anh sao?”
Sau khi nỗi sợ hãi qua đi, giây tiếp theo người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt với tốc độ cực kỳ nhanh, trên mặt hiện lên một nụ cười vô hại hiền lành.
Đây cũng là nụ cười mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Mềm mại, thậm chí còn có chút ngây thơ.
Sự tương phản giữa trước và sau quá lớn.
Trong lòng Thẩm Vị Ương có một linh cảm chẳng lành, cô nhìn Trác Thính Phong đang run rẩy đứng bên cạnh.
Sắc mặt Trác Thính Phong trắng bệch, anh ấy không nói gì với cô mà gượng cười nói: “Tôi, tôi ra ngoài trước đây, hai người cứ nói chuyện đi.”
“Nhân cách thứ hai.”
Khi anh ấy đi ngang qua Thẩm Vị Ương thì nhỏ giọng nói.
“Vị Ương, cô phải tuyệt đối cẩn thận, bây giờ cảm xúc của anh ấy không ổn định nên đừng chọc giận anh ấy.”
À, nhân cách thứ hai.
Khi Trác Thính Phong rời đi, cô mới chú ý tới mặt tường đằng sau nơi Trác Thính Phong vừa mới đứng có cắm một con dao gọt hoa quả.
Đây là do A Cẩn làm sao?
“Sao vậy? Không phải em đến đây để thăm anh à?”
Khi cô còn đang ngẩn ngơ, Lãnh Hoài Cẩn lại dùng vẻ mặt vô tội như hoa sen trắng nhìn cô hỏi.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới tỉnh táo lại, lập tức bước đến bên cạnh mép giường, ngồi xuống nói: “Đương nhiên là em đến để.”
Cô còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên Lãnh Hoài Cẩn giữ ót cô lại, hôn xuống.
Thẩm Vị Ương có chút sửng sốt, sau khi ý thức được thì vòng tay ôm chặt cổ anh, cuồng nhiệt dây dưa cùng anh.
Chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.
A Cẩn, cho dù anh có trở thành người như thế nào đi nữa thì chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi.
“Được rồi, miệng vết thương của anh còn chưa khá hơn đâu.”
Vui mừng thì vui mừng, nhưng ở một nơi như bệnh viện thì Thẩm Vị Ương vẫn còn cần mặt mũi, cô cũng lo lắng miệng vết thương của anh sẽ rách ra nên khi bàn tay
của anh di chuyển xuống dưới, muốn làm chuyện quá khích hơn nữa, cô lập tức cản lại.
“Vết thương của anh vẫn chưa lành nên bây giờ không được đâu.”
Cô không nói còn tốt, cô vừa nói xong đã khiến cho Lãnh Hoài Cẩn không vui ôm chặt cô vào lòng, tiếp tục hôn lên môi cô, nói: “Không thể nói đàn ông không
được.”
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mắt cô, lướt qua chóp mũi, rồi lại dọc một đường xuống dưới, mỗi lần rơi xuống giống như một chiếc lông vũ mềm mại cọ qua trái tim
khiến cô run lên.
“Đổi cách khác đi, bây giờ anh không thể làm vậy.”
Cô chỉ mê muội trong chốc lát nhưng cô cũng lo lắng cho thân thể anh nhiều hơn, cuối cùng lại thay đổi cách khác để giúp anh.
Nhưng dường như không có bao nhiêu tác dụng, cô vẫn bị người đàn ông này đòi hỏi đến mức suýt chút ngất đi.
“Dừng lại, A Cẩn, em thật sự rất mệt.”
Cô gần như mềm thành một vũng nước, hai tay tê mỏi không nhấc lên nổi, chân cũng mềm nhũn.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn đôi mắt đẹp đáng thương của cô, chưa đã thèm, lại hôn thêm một cái: “Vậy em ngủ với anh một lát đi.”
Đây là giường bệnh cao cấp nên đủ cho hai người họ ngủ chung, Thẩm Vị Ương cũng mệt mỏi nên lười không muốn động, cô lập tức nằm dựa lên trên lồng ngực anh
nghỉ ngơi một lát.
cả.
“Anh có nhớ những chuyện trước đây không?” Cô do dự một lúc, sau đó nhìn anh hỏi.
Cô không quá hiểu biết về chuyện nhân cách thứ hai này.
Lãnh Hoài Cẩn bây giờ cô cảm thấy rất bình thường, ngoại trừ khi làm chuyện này có chút làm nũng và dỗ dành người khác ra thì cô thấy chẳng có chỗ nào không đúng
Chỉ cần bây giờ anh còn nhớ rõ cô, không xem người khác là vợ thì trong lòng cô đã rất vui mừng rồi.
“Anh không nhớ, nhưng anh biết em là vợ anh.”
Anh chơi xấu, tiếp tục hôn cô, bàn tay lại bắt đầu không an phận lộn xộn.
Đèn vẫn còn mở, Thẩm Vị Ương nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy dục vọng của anh lúc này thì ngượng ngùng vươn tay che mắt anh lại: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh có thể đàng hoàng chút không hả?”
Nếu anh thật sự bình thường thì tình huống khó khăn lúc này của bọn họ đã được giải quyết dễ dàng rồi.
“Anh cũng đang rất nghiêm túc nói chuyện với em mà, anh thật sự nhớ rõ em là vợ của anh, còn những chuyện khác thì không nhớ, anh cũng không muốn nhớ tới.”
Anh nắm lấy tay cô, sau đó nghiêm túc nhìn cô nói.
Vẻ mặt Thẩm Vị Ương cứng lại: “Thật vậy sao?”
Cảm giác kỳ lạ khi Thẩm Vị Ương vừa mới bước vào phòng lập tức nổi lên.
Đây thật sự là nhân cách thứ hai sao?
Sự khác biệt giữa nhân cách thứ hai và nhân cách thứ nhất là gì?
Tại sao cô lại cảm thấy không có gì khác nhau cả, thế nhưng cảm giác kỳ lạ lại len lỏi trong lòng.
“Anh ấy nói chỉ nhớ rõ cô thì chắc hẳn là không có lừa cô, khi anh ấy vừa tỉnh lại quả thật là không nhận ra tôi.”
Sau khi cô dụ dỗ anh ngủ xong thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh của anh, đi tìm Trác Thính Phong.
Cũng may lúc này Trác Thính Phong vẫn còn ở trong văn phòng, chắc hẳn là chờ cô đến đây tìm anh ấy, sau đó nói rõ tình huống trước mắt của Lãnh Hoài Cẩn.
“Vị Ương, mất trí nhớ không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là xuất hiện hai nhân cách khác nhau trong người anh ấy.”
Thẩm Vị Ương nói ra suy nghĩ lòng mình cho anh ấy: “Nhưng vừa rồi khi tôi ở cùng anh ấy thì lại cảm thấy anh ấy không khác gì trước đây cả, không có chỗ nào là bất thường hết.”
Trác Thính Phong bất đắc dĩ nói: “Đó là bởi vì bây giờ anh ấy chỉ nhớ và tin tưởng mỗi mình cô, lúc này cô có nhìn thấy con dao cắm lên bức tường đằng sau chỗ tôi đã đứng không?”
“Thật ra anh ấy đã tỉnh từ sớm nhưng bởi vì không biết mình đang ở đâu nên cứ mãi làm bộ hôn mê, đến khi tôi cảm thấy lo lắng muốn đến gần để tiêm cho anh ấy thì đột nhiên anh ấy cầm con dao gọt hoa quả đã chuẩn bị sẵn định tấn công tôi.”
Trác Thính Phong nhớ đến cảnh tượng chấn động đó chợt cảm thấy rùng mình.