“Ngây người ra đó làm gì, còn không mau gọi chị Mộ Dung tới đây!”
Không cách nào nhấc nổi người ra khỏi chân Thẩm Vị Ương, những thứ thức ăn bẩn thỉu kia khiến cô ta khó chịu vô cùng, bây giờ cô ta chỉ có thể trút hết tất cả giận dữ
lên người Triệu Miêu Miêu.
Sau khi Triệu Miêu Miêu bình tĩnh lại thì vội vàng chạy đi tìm Mộ Dung Văn Dư.
Sau khi Mộ Dung Văn Dư nghe xong câu chuyện mà Triệu Miêu Miêu thêm mắm dặm muối, suy nghĩ một lát liền gọi điện thoại cho Lãnh Hoài Cẩn, hỏi xin ý kiến của anh.
Chuyện đã ồn ào đến khó xử như vậy, mặc dù chắc chắn Triệu Miêu Miêu có nói quá lên sự ngang ngược của Thẩm Vị Ương, nhưng Thẩm Vị Ương giẫm đạp cô cả nhà
họ Tùy trước mặt nhiều người như vậy là sự thật.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn nghe cô ta tóm tắt sơ qua đầu đuôi câu chuyện thì im lặng một lát rồi mới nói: “Tim một lý do đùn đẩy, đừng quan tâm đến những chuyện không
đâu.”
Vậy chính là không giữ thể diện cho nhà họ Tùy?
Mộ Dung Văn Dư thật sự muốn biết, nếu hiện giờ người bị đè dưới đất là Thẩm Vị Ương, anh có còn bình tĩnh được như vậy hay không?
Chỉ sợ là không thể.
Bây giờ anh bảo cô ta khoanh tay đứng nhìn, rõ ràng là muốn che chở cho Thẩm Vị Ương.
“Tranh chấp của mấy đứa trẻ con mà thôi, đến tìm tôi làm gì?”
Cúp điện thoại xong Mộ Dung Văn Dư đi ra ngoài, nhìn Triệu Miêu Miêu với ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Miêu Miêu có dự cảm không lành, run rẩy nói: “Nhưng bây giờ, Thẩm Vị Ương bắt Tố Tố quỳ xuống ăn cơm thừa trên sàn nhà, chuyện làm người ta nhục nhã như vậy. chẳng lẽ không nên dạy dỗ Thẩm Vị Ương hay sao?”
Mộ Dung Văn Dư cảm thấy buồn cười, có chút không tin nhìn cô ta: “Ý của cô là, Tùy Tố ở chỗ của tôi huấn luyện mấy ngày, kết quả bây giờ ngay cả Thẩm Vị Ương còn
chưa từng được huấn luyện cũng không đánh lại nổi à?”
Triệu Miêu Miêu còn chưa kịp nghĩ ra nên nói thế nào, Mộ Dung Văn Dư đã nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh, vừa nghiêm túc vừa đáng sợ.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ càng không giúp một đứa vô dụng như thế.”
Cô ta không hài lòng xoay người, chán ghét quay lưng về phía Triệu Miêu Miêu.
“Đừng tưởng là cơm không ăn được nữa, không ăn được cơm trưa thì chiều nay tôi sẽ bỏ qua cho các cô, nghỉ trưa xong tiếp tục huấn luyện, hơn nữa vì các cô quá nhiều chuyện, tôi sẽ bắt các cô hôm nay phải chạy thêm mười kilomet.”
Chạy thêm, thêm mười kilomet?
Mỗi buổi sáng chạy mười kilomet đã khiến bọn họ mệt gần chết, tối nay còn phải chạy thêm mười kilomet nữa, đây chính là muốn bọn họ chết luôn trên đường chạy
luôn đúng không?
Triệu Miêu Miêu hoảng sợ, hơi hối hận vì đã tìm Mộ Dung Văn Dư tới giúp đõ Tùy Tổ.
Cô ta vốn cho rằng mình chạy đi giúp đỡ Tùy Tố là một chuyện chỉ có lợi không có hại, nhưng hiện tại không khác gì lấy đá đập chân mình.
Cô ta cúi đầu thất thểu đi về.
Mà bên này vẫn còn chưa xong, Thẩm Vị Ương không có ý định bỏ qua cho Tùy Tố, ép cô ta phải ăn thức ăn đổ trên mặt đất giống như một con chó.
Tự làm tự chịu, câu này chắc chỉ loại người như Tùy Tố nhỉ?
Nghĩ đến buổi tối còn phải chạy thêm mười kilomet, Triệu Miêu Miêu không thể không oán hận trong lòng.
Nhưng cô ta cũng biết Tùy Tố có gia cảnh to lớn như thế nào, bây giờ bị người ta bắt nạt chỉ là chuyện tạm thời, cho nên cũng kìm chế không bộc phát cơn giận.
Đối diện với ánh mắt cuống cuồng giận dữ của Tùy Tố, cô ta khổ sở đáng thương rưng rưng nước mắt nói: “Chị Mộ Dung bảo chị ấy hết cách, bảo cấp dưới của chị ấy
không yếu đuối như thế, bị người khác bắt nạt là một chuyện quá mất mặt, nếu như cậu biết giữ thể diện thì phải hiểu là không nên làm ầm ĩ loại chuyện này lên.
Cho nên ý của Mộ Dung Văn Dư là mặc kệ không quan tâm có đúng không?
Con khốn đó, bọn họ gọi cô ta một tiếng chị, cô ta còn thật sự cho rằng mình tài giỏi à.
Con nhỏ khốn kiếp!
Tùy Tổ giận tới nỗi nện một quả đấm xuống đất.
Sa cơ lõ vận, át chủ bài đã lật hết rồi ư?
Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ sức cùng lực kiệt của Tùy Tố, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Cô Tùy, tôi không có kiên nhẫn như vậy đâu, nếu cô không ăn, thì tôi sẽ đích thân giúp cô.”
“Thẩm Vị Ương!” Tùy Tố nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vị Ương đang từ trên cao nhìn xuống: “Hôm nay cô đối xử với tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi sẽ đi tìm anh A Cẩn, anh ấy chắc chắn sẽ trút giận thay tôi.”
vậy.
Nghe thấy cái tên Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương liền nhớ ngay đến dáng vẻ lạnh lùng vô tình của anh ở lần gặp lần trước khiến trái tim đau đớn như bị ong độc chích
Nhưng trên mặt cô không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, nở một nụ cười tàn nhẫn với Tùy Tố: “Nếu đã như vậy, thì bây giờ tôi càng không thể bỏ qua cho cô, nếu không chẳng phải là chịu thiệt à?”
Nói xong, cô cúi người xuống cầm một cái bát nhỏ ở bên cạnh lên, sau đó múc một chút cơm thừa canh cặn, đổ thẳng lên đầu Tùy Tố, hung tợn cảnh cáo cô ta. “Tùy Tổ, tôi chẳng quan tâm vì sao cô cứ nhằm vào tôi, tôi chỉ nói với cô một câu thôi, cô kinh thường tôi một thì tôi nhất định sẽ trả lại cô mười, Thẩm Vị Ương tôi không phải quả hồng mềm đâu.”
Sau khi nói xong, cô đập võ cái bát bên cạnh khuôn mặt cô ta, sau đó ghét bỏ đá văng cô ta ra.
Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng, không một ai lên tiếng.
Thẩm Vị Ương đáng sợ như vậy, gọi cô là ác quỷ bò lên từ địa ngục cũng không ngoa đâu.
Mặc dù hôm nay là Tùy Tổ gây chuyện trước, nhưng cô đáp trả lại Tùy Tố như vậy, thật sự có hơi quá đáng.
Không trải qua nỗi đau của người khác, thì đừng khuyên người ta phải lương thiện.
Đương nhiên là những người ở đây không hiểu được đạo lý này.
Cho nên có những tiếng oán trách nho nhỏ vang lên chỉ trích Thẩm Vị Ương thật quá đáng, bắt đầu đóng vai người người lương thiện đứng về chính nghĩa.
Thẩm Vị Ương bỏ ngoài tai tất cả, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, ung dung tự tại cúi người xuống nhấc mấy thùng cơm lên trên xe, sau đó đẩy xe rời đi.
“Vị Ương, Vị Ương cậu không sao chứ?”
Khi cô ra đến cửa thì Điền Tiểu Hòa đuổi theo.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới dừng chân lại.
Điền Tiểu Hòa lo lắng nhìn cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Ban nãy khi cô đối mặt với Từ Tố, khuôn mặt khủng bố vô cùng, Điền Tiểu Hòa có hơi sợ hãi.
Thẩm Vị Ương trở lại như ngày thường cười hì hì nói với Điền Tiểu Hỏa: “Đương nhiên tớ không sao rồi, người bị bắt nạt cũng đâu phải là tớ.”
Lúc này Điền Tiểu Hòa mới yên tâm: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Thẩm Vị Ương nhớ đến mục đích mình tới đây ngày hôm nay. Cô muốn Điền Tiểu Hòa nói cho cô biết nội dung mà bọn họ huấn luyện, Điền Tiểu Hòa kể lại hết tất cả cho cô nghe, mãi đến khi đến giờ huấn luyện buổi chiều mới rời đi.
Thẩm Vị Ương đưa thức ăn sạch sẽ còn sót lại trong thùng cho cô ấy ăn: “Đồ ăn này sạch sẽ đấy, cậu đừng chê nhé, ngày mai tớ sẽ lén nấu riêng cho cậu.”
Điền Tiểu Hòa vừa tận dụng từng phút từng giây ăn vừa qua loa nói: “Sao tớ chê được, có thể cậu cảm thấy đồ ăn nước uống ở đây không ngon, nhưng nó lại ngon hơn
thức ăn nhà tớ thường ăn nhiều lắm, những thứ này đều là sơn hào hải vị cả đấy.”
Thẩm Vị Ương thấy cô ấy giống như một con cá vàng vậy, hai má căng phồng lên, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này có cơ hội, tớ đưa cậu đi ăn sơn hào hải vị
thật sự nhé.”
Trong lần kiểm tra lần trước, cô biết gia cảnh của Đường Tiểu Hòa không tốt, nhưng càng tiếp xúc cô lại càng có thể cảm nhận được cô gái này đã khổ sở như thế nào, lại càng thương tiếc cho cô ấy.
“Tớ đi trước đây, lần sau tớ đến đây lại có xung đột với cô ta thì cậu đừng nói giúp tớ, chỉ cần im lặng là được rồi, bọn họ cũng chẳng làm được gì tớ.”
Cô vẫn lo lắng cho Điền Tiểu Hòa.
Hôm nay cô đã ức hiếp Tùy Tố như vậy, khả năng cao là Tùy Tố sẽ giận cá chém thớt lên người Đường Tiểu Hòa.
Đường Tiểu Hòa: “Cậu yên tâm đi, tớ có thể bảo vệ được chính mình mà, cô ta sẽ không làm khó tớ quá đâu, chị Mộ Dung sẽ giúp tớ.”