*n đây, Lý Cảnh và Trương Phương Hoa cảm
thấy Lãnh Quân không thể nào thích Hạng Tri Mộ được nên họ đang vui vẻ lên kế hoạch làm thế nào để tiếp cận Lãnh Quân.
Lãnh Quân đã tức giận đến đè Hạng Tri Mộ
lên ghế sofa và hôn cô ấy, Hạng Tri Mộ vùng vẫy với hai mắt đỏ hoe, nhưng anh
ta làm sao cũng không chịu buông tha cho cô ấy, anh ta trực tiếp xé toạc chiếc
váy trên người cô ấy, đè người lên tách hai chân của cô ấy ra, hai người im
lặng giằng co với nhau như những con thú mắc bẫy vậy.
“Cho nên một trăm nghìn tệ kia là phí chơi
gái của anh đúng không?”
Đây là câu nói đầu tiên của Hạng Tri Mộ, bình
tĩnh lại thê lương.
Lúc này Lãnh Quân mới dừng tay lại, buông
cô ấy ra rồi cùng cô ấy nằm song song trên ghế sofa, khàn giọng nói: “Là em
đang dung túng tôi, tôi đã cho em cơ hội, nếu hôm nay em thắng thì tôi thật sự
sẽ không lại gần em nữa.”
Anh ta nghiêng mặt nhìn đôi mắt sáng ngời
xinh đẹp nhưng lúc này có chút ửng đỏ của cô ấy, anh ta nắm lấy tay của cô ấy
rồi đặt lên môi hôn vào tay.
“Mộ Mộ, chỉ có tôi mới có thể cho em cuộc
sống mà em mong muốn.”
“Anh biết tôi muốn một cuộc sống như thế nào
nào sao?” Hạng Tri Mộ cười lạnh, rút tay của mình ra khỏi bàn tay to lớn của
anh ta, sau đó tự nhiên chỉnh lại váy của mình: “Lãnh Quân, tại sao anh lại đến
gần tôi?”
Trước khi anh ta kịp lên tiếng thì cô ấy
nói thêm: “Tôi không tin vào tình yêu sét đánh.”
Lãnh Quân không lên tiếng, bàn tay to lớn
nóng bỏng áp vào vòng eo thon của cô ấy qua lớp vải, sau đó đè thẳng lên người
cô ấy, rướn người hôn lấy cô ấy lần nữa.
Hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai nhạy
cảm của cô ấy: “Em cứ xem tôi là thấy đẹp nổi ý đi.”
“Mộ Mộ, bất cứ thứ gì tôi muốn thì cuối
cùng nó chắc chắn cũng là của tôi.”
“Lãnh Quân, Lãnh Quân, anh buông ra, anh
như vậy là phạm pháp đẩy, tôi đã kết hôn rồi!” Cô ấy cảm nhận được mối đe dọa ở
chỗ đó, Lãnh Quân muốn làm thật rồi. Con ngươi của Hạng Tri Mộ co lại, bắt đầu
giãy giụa dưới người anh ta trong sự sợ hãi và mãnh liệt: “Buông tôi ra, Lãnh
Quân, anh buông tôi ra, tôi xin anh đừng tàn nhẫn với tôi như vậy, tôi đã kết
hôn rồi!”
“Ngoan nào, tôi không đưa vào cũng không
được sao?” Anh ta dịu dàng lau đi nước mắt của cô ấy, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp
như vậy ở trước mặt, một sự thôi thúc mãnh liệt đang dâng trào trong máu của
anh ta: “Em giúp tôi có được không?”
Anh ta nắm lấy tay của cô ấy rồi từ từ di
chuyển xuống dưới…
Sau khi cơn rạo rực trong người dần lắng
xuống, anh ta dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé bủn rủn sưng
đỏ của cô ấy rồi cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch, thỉnh thoảng còn hôn lên sau
tai của cô ấy.
“Mộ Mộ, tôi vui lắm, thật ra như vậy cũng
rất ổn, sau này tôi chắc chắn sẽ đối xử với em thật tốt.”
Hạng Tri Mộ từ vùng vẫy đến thỏa hiệp, bây
giờ cô ấy đã biết vùng vẫy là vô ích, tranh luận với anh ta càng vô ích hơn.
Người đàn ông này là không biết lễ nghĩa
liêm sỉ.
Tất cả những gì cô ấy có thể làm chỉ là
không chọc giận anh ta để bảo vệ chính mình, sau đó mới tìm cách chạy trốn.
“Lát hồi tôi sẽ dẫn em đến gặp thầy
Thượng.” Anh ta chẳng thèm quan tâm đến sự hờ hững của cô ấy, chỉ thích xoa nắn
cô ấy đến không nó rời tay, hôn hết lần này đến lần khác: “Sau khi chơi đàn
xong thì chúng ta đi ăn cơm, đêm nay em theo tôi về Bàng Sơn Loan, em làm cho
tôi thoải mái đến vậy thì tôi cũng phải báo đáp lại cho em chứ.”
“Anh đã nói đủ chưa?” Giọng nói của Hạng
Tri Mộ hơi khàn và cứng ngắc, cô ấy ra sức rút tay của mình ra khỏi tay của anh
ta: “Đôi tay này đã bẩn rồi, tôi sẽ không đi chơi đàn dương cầm.”
Vẻ mặt của Lãnh Quân lập tức cứng đờ,
nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng và đáng thương vừa rồi của cô ấy, ngoài
tức giận ra thì anh ta thấy xót nhiều hơn, anh ta hiếm khi tốt tính áp mặt vào
cổ của cô ấy rồi dịu dàng dỗ dành: “Được, đợi em tâm trạng tốt hơn thì sẽ đàn sau, chúng ta đi ăn cơm với Tử Niệm và thầy Thượng trước đi.”
“Tử Niệm?”
“Đúng vậy, chính là Thẩm Niệm mà các em
nhắc tới, em ấy là em trai của tôi, người vừa nãy đã dẫn các em đến đây, em ấy
hiện giờ khá nổi tiếng với các cô gái nhỏ, em có biết em ấy không?”
Hóa ra siêu sao Thẩm Niệm chính là Lãnh Tử
Niệm – cậu hai nhà họ Lãnh.
Hạng Tri Mộ hơi ngạc nhiên sau khi nghe
thấy điều này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Thẩm Niệm bao
năm nay cũng bị chỉ trích là ngôi sao được hưởng nhiều tài nguyên, tuy rằng có
kỹ năng diễn xuất, nhưng cũng khó tránh khỏi bị đồn đoán là có kim chủ gì đó.
Ai có thể ngờ được tiểu sinh có tiếng hiện
giờ thực ra chính là Lãnh Tử Niệm – cậu hai khiêm tốn chưa từng lộ diện của nhà
họ Lãnh.
“Sao nào, em cũng là fan của Tử Niệm sao?”
Lãnh Quân không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô ấy: “Nếu
em thích thì lát hồi tôi sẽ kêu em ấy chụp hình với em, ký tên cho em.”
Hạng Tri Mộ không lên tiếng, kháng cự đẩy
bàn tay đang đặt trên eo mình của anh ta ra: “Tôi tự biết đi.”
Có lẽ cô ấy nên có khí phách hơn, thẳng
thắn từ chỗi bữa cơm này rồi về nhà.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất để ăn cơm
cùng với thầy Giản, dù gì cũng bị anh ta lợi dụng rồi, cô ấy không thể cái gì
cũng không lấy được.
Nhưng Giản Thượng Trần không muốn gặp cô
ấy.
Khi ông ấy nghe Lãnh Tử Niệm nói Lãnh Quân
muốn dẫn bạn đến ăn cơm với mình, ông ấy rất vui vẻ đồng ý, nhưng khi nhìn thấy
người Lãnh Quân dẫn đến chính là người phụ nữ đã có chồng mà người nhà lại đến
gây chuyện vừa rồi, ông ấy lập tức khó chịu.
Đối với ông ấy mà nói, phòng hòa nhạc là
một nơi thiêng liêng, chứ không phải là cái chợ để những người chợ búa này đến
gây rối.
Không cần biết Hạng Tri Mộ có phải là vô
tội hay không, nhưng cô ấy và người nhà của cô ấy gây rối trật tự cuộc thi là
sự thật.
Hạng Tri Mộ cũng cảm nhận được sự xa cách
của Giản Thượng Trần với mình, ngoại trừ lúc cô ấy vừa bước vào phòng riêng và
tự giới thiệu thì ông ấy mỉm cười lịch sự với cô ấy ra, những lúc khác ông ấy
cũng lo nói chuyện với hai anh em nhà họ Lãnh.
Cô ấy như đứng đống lửa, nhưngồi đống
than, cảm thấy rất xấu hổ, sự mong đợi lúc đầu đã tan võ hết, bây giờ cô ấy chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Lãnh Quân cũng cảm nhận được sự bất mãn
của Giản Thượng Trần đối với Hạng Tri Mộ, hầu hết cũng vì trò hề trong phòng
hòa nhạc vừa nãy.
Nhưng chuyện này cũng rất dễ giải quyết.
“Mộ Mộ, hôm nay thầy Giản làm ban giám
khảo cả ngày cũng mệt rồi, bây giờ em và Tử Niệm cùng chơi một bản nhạc để thầy
Giản thư giãn, được không?”
Vào một giây trước khi Hạng Tri Mộ lên
tiếng muốn rời đi thì Lãnh Quân lịch thiệp nhìn cô ấy và hỏi.
Có lẽ Giản Thượng Trần sẽ không có kiên
nhẫn nghe Hạng Tri Mộ biểu diễn, nhưng nếu có thêm Lãnh Tử Niệm thì ông ấy chắc
chắn sẽ nể mặt.
Tuy Lãnh Tử Niệm không có tham vọng trở
thành nghệ sĩ dương cầm, nhưng cậu ấy chơi dương cầm rất giỏi, tạm được xem là
học trò yêu thích của Giản Thượng Trần.
Hơn nữa, nếu kêu cả Lãnh Tử Niệm thì Hạng
Tri Mộ sẽ không từ chối.
Lãnh Tử Niệm cũng biết Lãnh Quân đang mở
đường cho Hạng Tri Mộ, nên cậu ấy rất sẵn lòng giúp đỡ, cậu ấy lập tức lịch
thiệp mời Hạng Tri Mộ cùng chơi đàn với mình.
Những gì Hạng Tri Mộ nói với Lãnh Quân
trước đó chỉ là lời giận dỗi, lúc này có thể biểu diễn với ngôi sao mình thích
ngay trước mặt người thầy mà mình ngưỡng mộ, đó là điều mà cô ấy không dám
tưởng tượng đến, cho nên cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. “Rốt cuộc cháu có quan hệ gì với cô ấy?”
Khi Lãnh Tử Niệm và Hạng Tri Mộ đến chỗ
đàn dương cầm ở sảnh khách sạc để chuẩn bị thì Giản Thượng Trần mới nhìn Lãnh
Quân và hỏi, ông ấy có chút không hài lòng.
“A Quân, đừng trách chú Giản không nhắc
nhở cháu, chơi thì chơi, nhưng một khi đụng vào phụ nữ có chồng thì đó chính là
chuốc vạ vào thân, làm hỏng danh tiếng gia đình, đến lúc đó, bố mẹ cháu sẽ là
người đầu tiên không tha cho cháu.”
Lãnh Quân cười nói: “Chỉ là một người bạn
bình thường thôi, chú Giản nghĩ đi đâu rồi, cháu chỉ muốn giúp cô ấy thôi chứ
không có ý gì khác.”
Anh ta biết mình và Hạng Tri Mộ là không
thể nào.
Mặc dù anh ta cũng mong cô ấy có thể ly dị
và rời xa tên phế Lý Cảnh này, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là
bến đỗ của cô ấy, họ không thể ở bên nhau với mối quan hệ như vậy, người mà anh
ta cưới sau này chắc chắn là người phụ nữ có địa vị như Tiêu Dĩ Mạt.